Tôi đã khoác lên mình chiếc áo nhà tu
Những tưởng một ngày sẽ hóa thành Thánh sống
Ba mươi năm vẫn thấy mình mơ mộng
Cõi Niết Bàn như một giấc mơ phai.
Tôi từ giã cuộc chơi chuông mõ, đền đài
Từ giã cả những bài kinh sám hối
Từ giã Em, vì tôi đã gây nên tội
Một cái nhìn cũng ray rức suốt trăm năm.
Tôi trở về phố thị xa xăm
Tìm em bé bán rau bên chợ
Tìm mẹ già, ngày xưa tôi còn nợ
Năm trăm đồng trái bắp luộc tươi ngon.
Tôi đền ơn con Cún nhỏ môi son
Cho nhờ ngủ một đêm ngon giấc
Tôi vái chào người hàng rong tất bật
Quảy bên mình cả gánh nặng áo cơm.
Tôi chợt yêu những đôi mắt mỏi mòn
Chiều tháng Chạp trông con về nhang khói
Tôi chợt biết con tim mình còm cõi
Vì suốt đời sợ hãi cõi nhân gian!
PHAN CÁT TƯỜNG
Gửi ý kiến của bạn