Ông Nguyễn Văn...
Thưa ông, tôi muốn hỏi về bút hiệu của ông. Thưa ông người ta là Nguyễn Văn Cao nên là Văn Cao, là Nguyễn Văn Phụng nên là Văn Phụng…là Văn Vĩ, Văn Chung, Văn Hường…Tôi được biết tên thật của ông không phải là Nguyễn Văn Quang, tại sao bút hiệu của ông là Văn Quang?
Ông còn bút hiệu nào khác nữa không?
Nhà văn Văn Quang Trả Lời:
Thưa bạn, bút hiệu thường không phải là tên thật. Rất nhiều nhà văn nhà thơ lấy một bút hiệu tượng trưng cho một ý nào đó của mình. Và một nhà báo thường có vài bút hiệu khác nhau, ở mỗi thể loại dùng một bút hiệu khác. Một nhạc sĩ như cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, khi sáng tác dùng tên thật, khi hát mang tên ca sĩ Nhật Trường. Chính tôi cũng không rõ “Nhật Trường” có ý như thế nào. Điều này chỉ tác giả mới biết. Còn tên tôi, ngay từ hồi mới viết, tôi chỉ mang ý nghĩ giản dị là viết văn phải trong sáng, cố gắng làm thế nào để độc giả hiều rõ được những sự vật, những tâm trạng, những cảnh trí mình đang thấy, đang có giống như đang ở trước mặt độc giả vậy...
Đó là mong ước từ khi còn trẻ của tôi, còn có đạt được hay không là chuyện khác, tùy vào sự đánh giá của bạn đọc.
Tôi còn một vài bút hiệu khác như Hoài Giang Ngọc, dùng khi phỏng vấn ca nhạc sĩ hồi còn làm báo Kịch Ảnh, Truyện Phim hoặc tường thuật đá banh với tính cách không chuyên nghiệp. Bút hiệu Hạ Sĩ Già khi viết mục chuyện vui trên mấy tờ báo Quân Đội. Sau này còn một vài bút hiệu nữa, nhưng chỉ dùng một thời gian ngắn rồi bỏ, khi truyện xuất bản ở nước ngoài lại ký tên Văn Quang.
Nguyễn thị Thảo Sương
Thưa chú, cháu thấy nhiều nhà văn, nhà thơ, họa sĩ… của miền nam cũng như của miền bắc qua Mỹ. Cháu cũng từng có dịp chứng kiến cảnh các nhà văn nhà thơ của hai miền nói chuyện với nhau rất cởi mở thậm chí còn rất chân tình với nhau. Bao giờ thì chú qua Mỹ để tụi cháu có thể gặp mặt?
Nhà văn Văn Quang Trả Lời:
Những người được gọi là nghệ sĩ gặp nhau dù mới quen, nói chuyện thân mật với nhau có thể là qua tác phẩm đã đọc của nhau hoặc có chung một “tiếng nói”. Chú muốn nói đến quan niệm, chí hướng có nhiều điểm tương đồng. Nếu khác “tiếng nói” thì khó lòng ngồi lại nói chuyện thân mật cởi mở chân tình với nhau được. Đôi khi chỉ là sự xã giao bề ngoài thôi. Chú nghĩ là ở
Chú vẫn chưa thể nói với cháu bao giờ chú có dịp qua Mỹ. Bạn bè, anh em chú ở Mỹ rất nhiều, hầu như 90%. Còn các con chú ở cả bên Mỹ, nay các em ở nhiều tiểu bang khác nhau. Nhưng trong tình trạng của chú hiện nay việc đi nước ngoài là điều rất khó khăn. Tuy nhiên chú vẫn hy vọng “ngày mai trời lại sáng”. Lúc đó chú sẽ báo tin cho cháu biết nhé. Cảm ơn cháu.