16. Carot:
Thưa nhà văn Trần Thị NgH, Con muốn hỏi nhà văn một câu: Hình như hiện nay,
viết lách không phải là nghề cô kiếm sống. Có phải vì thế nên cô viết ít, kỹ và
viết về những cảm nhận thật trong cuộc sống chứ không mang tính chất thương mại
không? Nếu một ngày nào đó cô sẽ không dạy học (là nghề chính hiện nay của cô)
và dành nhiều thời gian cho việc viết lách, vẽ vời thì liệu những công việc này
có bị dính líu đến việc kiếm sống không? Vì Cô không thể sống chỉ bằng không
khí và nước.
Nhà văn Trần Thị NgH. trả lời:
- "Thưa nhà văn", rồi xưng "con" - nghe thấy thương quá! Không biết ....con già chưa, nhưng cô già rồi. Tuy sống đã lâu nhưng từ trước đến nay chưa nghe ai - ngay cả người trong nhà - hỏi một câu làm cô cảm động đến vậy. Đúng là chuyện viết lách vẽ vời cô chỉ làm cho vui thôi, nhưng cô vui... ít và kỹ. Ít vì phải dành thì giờ cho việc dạy học kiếm sống, do đó chỉ có thể viết hoặc vẽ vào ngày lễ hoặc mùa hè; kỹ vì cô "chủ trương" ăn ở hợp vệ sinh, không thích sự bầy hầy.
- Nếu không dạy học nữa để dành nhiều thời gian cho viết lách, việc sáng tác sẽ trở nên "chính quy" và trầm trọng - là điều cô không muốn. Có khi lúc ấy mỗi sáng xắn tay áo lấy hơi ngồi vào bàn với xấp giấy trắng hoặc máy tính trước mặt, cô lại ao ước phải chi mình còn dạy học. Đã có dạo cô nghỉ viết 22 năm để dành trọn thì giờ cho chuyện cơm áo mà không thấy trong người...khó chịu, chỉ thấy đói thôi.
- Rõ ràng truyện của cô không mang lại cho cô đồng xu teng (trong nước không thừa nhận những gì có dính líu đến dòng văn học miền Nam trước 1975, nên cô gửi đăng ở ngoài nước để được nhận...báo biếu). Nếu phải nghỉ dạy, hmmmm cô sẽ dùng đến tiền dạy học mà lâu nay cô đã (suỵt!!!!) giấu trong cây đàn piano phòng khi hữu sự.
17. ThanhVu:
Thưa chị, bắt đầu như thế nào, chị trở thành nhà văn?
Nhà văn Trần Thị NgH. trả lời:
Tôi bắt đầu bằng cách viết, còn trở thành thì ... danh xưng này đâu phải do người viết quyết định.
18. Khâu Quốc:
Thưa cô, tôi rất thích bức tranh "Tưởng An" vừa rồi được post lên
trang nhà Du Tử Lê, trông nó diễu cợt, liếng thoắng, dí dỏm đến hay. Tại sao cô
đặt tên là "Tưởng An" thưa cô? Như vậy là mình bị "lừa" à?
"Tưởng" chứ chưa "An".
Nhà văn Trần Thị NgH. trả lời:
Tưởng An là tên cô con gái duy nhất của tôi; bức tranh được vẽ lúc bé 4 tuổi. "Tưởng" là nghĩ đến. Đại khái là mong ước sự bình an; không phải bị lừa. Ở nhà bé còn có tên là Tưởng Tiêu, vì dạo ấy đói, bệnh, nghèo, tưởng tiêu đời rồi - cái này mới bị lừa nè. May quá, cái tên đã rất định mệnh: hai mẹ con vẫn còn sống sót sau cuộc chiến đấu sinh tử chống lại nghèo đói, bệnh tật, dốt nát. Rất cảm kích vì bạn thích bức tranh, tôi cũng...thích.