2 - Đoàn Vũ : Tình dục trong tác phẩm của ông được "tiểu thuyết hóa" hay "đời hóa"? Vì sao ông chi tiết nó?
Nhà Văn Trần Vũ trả lời:
Chào anh Đoàn Vũ. Tất nhiên là tiểu thuyết hóa. Tôi chia sáng tác của mình làm hai thể loại: Ký và truyện ngắn. Khi viết Ký về bản thân và gia đình mình, tôi viết ra những gì ký ức tôi lưu trữ, không hư cấu, tính chất nhân chứng lấn át mọi tiêu chí khác. Mình nhìn thấy đất nước mình như thế nào, từ trong gia đình mình nhìn ra ngoài đường phố, và tâm trạng mình ra sao khi trở về nhà sau bao năm ly cách, tôi cố gắng ghi lại trung thực những gì tôi chứng kiến và suy nghĩ. Bi kịch của Việt Nam chồng chất, chỉ cần nhặt lên những miểng chai quá khứ là chúng lập tức cắt đứt tay và làm ứa máu. Trong máu lấp lánh trở lại thứ ánh sáng kinh dị mang ánh mắt của chính mình. Không cần thêm gì nữa, chỉ cần miêu tả cho hết nỗi đau câm là đủ thành một văn bản khác thường. Bước chân vào thế giới truyện ngắn, ngược lại, là bước chân vào một thế giới giả định. Tôi giả định tất cả trong truyện. Không chi tiết nào thật, từ cảm xúc đến màu sắc, từ cốt chuyện đến nhân vật, tôi tưởng tượng ra và không quan tâm đến những mảng tường hiện thực. Tính dục trong thế giới này, do vậy cũng giả định.
Vì sao chi tiết? Nguyễn Mộng Giác, tác giả Mùa Biển Động từng viết: "nhiệm vụ của người viết tiểu thuyết là đi tìm chi tiết." Tôi tin vào lời khuyên này, chính chi tiết đem đến từ vựng và chi tiết kết nối nhân vật. Chi tiết làm nền cho thời gian luân lưu trong truyện. Sau nữa, tình dục là phương cách giúp chúng ta tiếp xúc với một con người sát nhất, gần nhất, nhìn thấy nhiều chi tiết nhất trên thân thể của người đó. Giả định kỹ lưỡng mới diễn tả được sức mãnh liệt của ham muốn. Ham muốn thật, là ham muốn mãnh liệt.
Còn gì nữa? Nhìn một cách quá khích: chính tình dục dẫn giắt nhân loại.
* Thư từ, ý kiến xin gửi về dutule@dutule.com