Trò Chuyện Trên Mạng Với Nhà Văn Hoàng Chính (Kỳ 11)

27 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 12062)
Trò Chuyện Trên Mạng Với Nhà Văn Hoàng Chính (Kỳ 11)


hoangchinh_02-content-content


Câu hỏi của Thích-Đọc-Hiền

 

Tôi là “khách” thường xuyên ở dutule.com để đọc những bài thơ trước-nay của nhà thơ Du Tử Lê, sau lân la đọc một số mục khác... Rồi dừng ở đây để “theo dõi” vì cách trả lời rất hay, rất tỉ mỉ, rất chân thành... của nhà văn Hoàng Chính qua từng câu hỏi của bạn đọc. Tôi cũng đã đọc truyện dài “Thư tình viết muộn” và một số TN khác của anh. Quả thực với tôi, ở mục Trò Chuyện này, anh viết-trả-lời có phần hay hơn viết-truyện-dài-ngắn nữa! Vậy nên người-đọc-tôi cũng muốn hỏi anh một câu hỏi nho nhỏ để được “đọc” anh trả lời!

 

Sau 1 tập truyện dài và nhiều tập truyện ngắn, anh có ấp ủ hay dự định viết một tiểu thuyết mà sẽ gây tiếng vang, gây sửng sốt... (hoặc gây gì đó) với người yêu văn chương trong, ngoài nước?


 

Hoàng Chính trả lời:

 

Khi chuyện trò với bạn đọc trên dutule.com, tôi có cảm giác được ngồi với người bạn ấy trước ly cà phê hay tách trà bốc khói, trong một buổi sáng đẫm sương mù, tuyết giăng ngập đường. Gió tíu tít quăng những bông tuyết trắng nhòa khung kính. Cái lạnh dựa lưng cửa sổ. Hơi ấm chao nghiêng khoảng không gian nơi tiếng Việt còn

cơ hội lao xao. Tôi thấy tôi và người bạn ấy kể cho nhau nghe những vui, buồn của cuộc sống; không bận tâm lựa chữ, chọn câu. Mọi điều sớt chia là từ những trang phác họa cuối ngăn trí nhớ, một thứ bản thảo về đời mình tận đáy tâm tư. Toàn những lời chân thật.

 

Khi chuyện trò, người kể không hư cấu nên người nghe dễ cảm thông.

Có lẽ vì vậy mà những chuyện trò ấy có phần hay hơn những truyện ngắn, dài tôi đã viết, như anh/ chị Thích-Đọc-Hiền nhận xét.

 

Với truyện hay tiểu thuyết thì không như thế: ngay cả khi “toan tính” viết cho một nhóm độc giả nào đó, nhóm ấy vẫn là không hình dạng. Và truyện căn cứ nhiều trên tưởng tượng, câu chuyện dù có thương tâm cách mấy, nhân vật dù có khổ đau đến thế nào, thì khi cảm xúc tan đi (nếu truyện đủ thuyết phục), người đọc vẫn thấy lòng bình yên vì biết đó chỉ là hư cấu. Cũng như khi xem phim người ta có thể sụt sùi, nhưng ra khỏi rạp sẽ quên nhanh bởi biết chuyện phim chỉ là tưởng tượng.

 

Có thể vì vậy mà những cuốn hồi ký thường bán chạy hơn tiểu thuyết hoặc truyện. A! Từ phân tích ấy, tôi nghĩ để có một cuốn sách – hy vọng - gây tiếng vang, tôi nên viết hồi ký.

 

Nhưng tôi có gì để viết về nhỉ?

 

Chẳng lẽ áy náy hoài về những thân lúa xanh non bị đạp nát dưới gót giầy bốt-đờ-sô gã lính học trò buổi thực tập chiến thuật băng cánh đồng tìm phương hướng trở về cái trung tâm huấn luyện nằm giữa rừng già heo hút?

 

Chẳng lẽ thắc mắc hoài về số phận anh bạn tù người Miên vẫn chiều chiều ngồi dạy tôi ngôn ngữ một nước láng giềng đã có những năm tháng cơm không lành, canh không ngọt với quê hương tôi? 

 

Chẳng lẽ đeo hoài mảnh khăn tang cho những người không may mắn - như tôi - được tầu của dàn khoan vớt lên từ vực sâu khốn khó.

 

Anh / chị Thích-Đọc-Hiền thân mến, sau mấy tập thơ, vài tập truyện ngắn, dăm cuốn truyện dài; tôi thấy mình… mệt mỏi. Như người mẹ dỗ dành đứa con làm biếng ăn, thỉnh thoảng tôi lại thấy mình vỗ về cái nhiệt tình còm cõi của một người leo núi, không còn muốn chinh phục những đỉnh cao, dù biết trên những chốn chênh vênh ấy còn vô số loài hoa hiếm, quý.

 

Và trong cõi sống này còn biết bao nhiêu điều để viết về.

 

Nguyên cái tuổi trẻ mà cậu đang có cũng tương đương với một cái bằng Phó Tiến Sĩ rồi!

 

Câu nói ấy tôi nghe được khoảng năm 1977, trong giờ giải lao buổi tối, giữa một buổi trực bệnh viện, lúc ngồi tán dóc với một anh bác sĩ tốt nghiệp trường Y Khoa Hà Nội. Cứ mỗi lần có thêm một sợi tóc bạc, tôi lại thấy điều anh ấy nói vô cùng chí lý.

 

Bây giờ tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian; tôi mất toi cái bằng Phó Tiến Sĩ ấy rồi!

 

Và tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ có một tác phẩm - với tên tác giả Hoàng Chính - gây tiếng vang, gây sửng sốt… (hoặc gây gì đó) với người yêu văn chương trong, ngoài nước.

 

Tuy vậy tôi phải cám ơn nhận xét của anh / chị Thích-Đọc-Hiền, bởi từ nhận xét (rất thân tình) ấy, tôi đã tìm ra cho mình một lối thoát: tôi sẽ viết Chuyện Trò Với Bạn Đọc thay vì viết tiểu thuyết hay truyện ngắn, truyện dài bởi nếu những câu tỏ tình dễ làm mềm trái tim thì những mẩu chuyện tâm tình dễ làm lòng người ta ấm lại.

 

Tôi sẽ không “làm văn chương” nọ kia làm gì cho vất vả nữa. Tôi sẽ “rủ rê” những bạn đọc của tôi chuyện trò, tôi sẽ đề nghị họ đặt câu hỏi, như thầy, cô giáo khi xưa ra đề thi luận văn; tôi sẽ “làm bài” theo câu hỏi trong “đề thi” ấy. Tác phẩm viết ra sẽ là chuyện thật.

 

Và với những bạn đọc ưu ái “ra đề” cho tôi, tôi tin nếu câu trả lời không lạc đề, hẳn sẽ gây chút tiếng vang nào đó; ít nhất trong tâm tư những người bạn có lòng ấy. Bởi những điều tôi chia sẻ với họ tuy chỉ là những thoáng gió mong manh nhưng cũng đã trăm lần làm bão tố trong tôi.

 

Thân mến.



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 6523)
Em đã được đọc những chia sẻ về Phật học của anh như "Nghĩ từ trái tim" và "Gươm báu trao tay". Em muốn được nói lên lời cám ơn anh
13 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 6149)
Xin chân thành đa tạ bác sĩ đã có lòng yêu mến và giải đáp vài ba ý kiến của một bạn đọc nhà quê già như tôi rất tận tình, những lời giải đáp ấy rất gần gũi, thân ái
09 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 5895)
Càng đọc sách của anh Đỗ Hồng Ngọc, LUV càng nhận ra Thần Tượng của mình thật gần gũi, gần đến mức có thể học tập được rất nhiều ở anh.
01 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 6136)
Nếu chỉ được chọn một trong 2 nghề: nhà văn hoặc bác sĩ. Thưa...nhà văn-bác sĩ, ông sẽ chọn nghề nào?
25 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 6202)
Nhân đó tôi cũng muốn gởi đến bác sĩ một chút thắc mắc về ý nghĩa, duyên do khi bác sĩ chọn bút hiệu Đỗ Nghê?
19 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 7603)
Một đằng là cái “nghề” và một đằng là cái “nghiệp”. Cái “nghiệp” thì nó gắn vào trong gène rồi, còn cái “nghề” thì ai cũng phải có để kiếm sống
14 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 6368)
Nhà thơ Đỗ Nghê tên thật Đỗ Hồng Ngọc, sinh năm 1940, tại Phan Thiết, Bình Thuận. Ông tốt nghiệp Y khoa đại học đường Saigon năm 1969.
07 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 7831)
Nếu phải tự đánh giá mình thì, ông có nghĩ ông đã tách thoát khỏi những cung cách sáng tác nhạc của dòng tân nhạc Việt Nam có từ già nửa thế kỷ qua
27 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 8534)
Những người hâm mộ ca khúc Đăng Khánh có thể hiểu rằng, ông vẫn giữ được nhịp độ sáng tác đều đặn của mình trong nhiều năm qua?
17 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 9033)
Sinh hoạt văn học, nghệ thuật của chúng ta ở hải ngoại, ngày càng héo hon, càng giảm lần cả lượng lẫn phẩm (nhất là phẩm!) - Theo chủ quan của ông thì, đâu là những tác nhân chính?
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17067)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12275)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18998)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9181)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8360)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 622)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 995)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1186)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22479)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14017)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19188)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7904)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8823)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8504)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11072)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30723)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20821)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25518)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22916)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21738)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19795)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18060)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19261)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16926)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16118)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24514)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31963)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34938)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,