Lulu
Tác giả Hoàng Chính và nữ thi sĩ Lưu Diệu Vân đã “Song kiếm hợp bích” cũng như rất hạnh phúc bên nhau trong thời gian qua, vậy thì lúc nào anh đã biết được cô ấy là người sẽ đi suốt cuộc đời với mình và làm sao anh cùng Lưu Diệu Vân luôn giữ được tình yêu lãng mạn như lúc ban đầu?
Hoàng Chính:
Bạn Lulu thân mến, trong những đề tài mà tôi có dịp chuyện trò với bạn đọc trên trang dutule.com thì đề tài bạn gợi ra có nhiều cái nhất nhất: khó trả lời nhất, (và cũng) dễ trả lời nhất, riêng tư nhất, nếu trả lời cho đầy đủ sẽ là câu trả lời dài nhất, câu trả lời (đọc lên sẽ) dễ bị coi là cải lương nhất, và câu hỏi của bạn là câu dễ thương nhất.
Nhận được câu hỏi của bạn đến hôm nay đã gần hai tháng và ngày nào tôi cũng nghĩ về nó, vài ba hôm tôi lại viết xuống một câu trả lời, để đọc đi đọc lại, thêm thêm, bớt bớt, rồi lại bỏ tất cả để tìm câu trả lời khác. Bởi những câu trả lời mới viết xong, chỉ như gió lăn tăn trên mặt hồ cảm xúc, không thể nào so sánh với đại dương tình yêu. Và câu trả lời nào cũng đầy thiếu sót.
Mà thiếu
sót là chuyện đương nhiên. Những kẻ đang bơi trong biển
tình có bao giờ biết được đâu là bến, là bờ.
Bạn
thân mến. Khi
đọc tới những chữ song
kiếm hợp bích,
tôi phải dừng lại để hỏi Lưu DiệuVân xem nghĩa của
chúng là gì (Vân thích những nhân vật nữ hiệp tung
hoành cứu người bị áp bức trong phim ảnh). Điều tệ
hại nơi tôi (không biết nên hãnh diện hay xấu hổ) là
tôi hoàn toàn dửng dưng với truyện kiếm hiệp. Tôi
không biết Hoàng Dung là ai, cô gái Đồ Long diện mạo và
tài năng thế nào, Vi Tiểu Bảo, Đoàn Dự, Hoàng Dược
Sư… đóng vai gì trong giới giang hồ. Tôi chưa bao giờ
đọc một cuốn truyện kiếm hiệp nào dù trong số những
bạn bè tôi, có nhiều người khi chuyện trò, thở ra mùi…
võ lâm ngũ bá (?).
Dạo làm công nhân cổ xanh trong một hãng sản xuất cây cọ sơn, tôi có cơ hội chứng kiến chuyện tình giữa hai anh chị công nhân người Việt. Cả hai cùng có gia đình. Và hai gia đình ấy giữ liên lạc với nhau rất thân tình. Hai kẻ yêu nhau (trái mùa) kia dìu nhau từ vùng sáng vào vũng tối ngay trước mắt thế gian. Vợ chàng sinh con trai, nàng sinh con gái. Hai đứa bé được đặt cùng một tên. Công việc làm ăn thuận lợi, chàng thành cai rồi thành ông chủ nhỏ. Khi được hãng cử về Việt Nam mở công ty, chàng lấy tên nàng đặt cho công ty. Bây giờ “hai mái đầu đều bạc.” Hai đứa bé cùng tên đã lớn (biết đâu chúng sẽ lấy nhau), họ vẫn bay lượn thản nhiên giữa hai vùng sáng tối, giẵm lên những lời dị nghị của thế gian.
Tôi tin là họ yêu nhau nhiều lắm. Và một trong vô số những chứng tích của tình yêu họ là tên hai đứa bé và tên hãng làm cây cọ sơn của chàng ở Hà Nội. Tôi nghĩ thế gian sẽ chẳng tìm đâu ra hai kẻ yêu nhau như thế.
Cho đến khi chúng tôi tìm thấy nhau.
Những chữ Sự Cô Đơn (viết hoa) đọc lên nghe thật du dương nhưng thấm thía; ít ra là ở những ngôn ngữ quen thuộc: Solitude, Soledad. Tôi tin vào Sự Cô Đơn. Bạn có nghĩ như tôi không rằng chỉ có Sự Cô Đơn là chung thủy với chúng ta. Khi bệnh hoạn, khi đau đớn, khi buồn phiền, chỉ có nỗi cô đơn là không bỏ rơi ta; tất cả những thứ khác, những người khác, sau những lời an ủi (chia buồn) theo thói quen rồi cũng phải ra về. Khi còn lại một mình, nhìn đăm đắm màu trắng trần phòng bệnh viện, chỉ có nỗi cô đơn ở lại bên cạnh chúng ta.
Và khi chết, người ta cũng chết một mình.
Niềm tin ấy thay đổi khi chúng tôi tìm thấy nhau.
Cái cảm giác ban đầu là niềm vui cùng với nỗi lo âu:
sợ
sợ
ta rồi
sẽ yêu người
sợ ta san núi
xẻ đồi
qua thăm
sợ
ta mê chỗ em nằm
đào luôn huyệt mộ
âm thầm
chôn ta
sợ
em nghĩ mãi không ra
yêu bao nhiêu
nữa
mới là trăm năm
hc
Không
biết từ lúc nào. Nhưng chắc chắn 7 giờ 47 phút (một
ngày nọ) đã là thời điểm đánh dấu một Tình Yêu.
Một người từ Boston bay qua, một người từ Toronto lái
xe lên tới. Bao nhiêu là đường dài. Gặp nhau ở thành
phố Montréal nơi người ta nói hai thứ tiếng Anh và Pháp.
Bay xa như thế, lái xe xa như thế chỉ để dắt díu nhau
dài dăm ba con phố. Ghé phố Tàu mua gói cơm ngồi trong xe
ăn với nhau dưới ánh đèn đường nhem nhuốc. Dựa vai
nhau hứng gió lộng bờ sông St. Laurent sóng nước chập
chùng. Bước thấp bước cao
đếm những viên gạch lót mặt đường khu
phố cổ. Đêm thứ bảy. Gió lộng. Sóng nước chênh
vênh. Khuya. Những con đường vạch hai chiếc bóng dài
nhấp nhô bờ đường lát gạch vắng tanh vắng ngắt. Cả
ngàn câu muốn nói. Nhưng chẳng câu nào được nói ra.
Về quán trọ một mình. Lòng đầy ắp. Nhưng lòng cũng mênh mông khoảng trống. Sáng sớm, trả phòng, băn khoăn chẳng biết nên về hay nên ở. Dùng dằng mãi. Cảm giác lao xao khi những sợi tóc dài ai kia vắt ngang mặt mình giữa trời đêm lộng gió sông - con sông dài thứ nhì ở xứ tuyết – đã ngấm vào mạch máu. Ngộ độc tình yêu. Đành để mặc mấy đầu ngón tay nhuần nhuyễn những con số điện thoại. Đầu kia giọng ghi âm dịu dàng. Đành gửi lại một câu dặn dò. Lúc ấy là 7 giờ 47 phút.
Từ phút giây ấy Lưu Diệu Vân có cái tên cho đứa con tinh thần đầu lòng của mình.
Và cũng từ phút giây ấy, tôi biết Vân sẽ là người đi với mình suốt phần đời còn lại. Giây phút tưởng như thoáng qua lại là điểm hẹn cho một bắt đầu. Như thánh Peter bỏ thuyền, bỏ lưới, bỏ tất cả, theo vị chủ chiên để rao giảng Tin Lành, chúng tôi bỏ tất cả lại sau lưng chỉ để có nhau vì chúng tôi tin tưởng vào tôn giáo mới của hai người: Tình Yêu, nơi những kẻ yếu đức tin không thể tồn tại, như vị tông đồ bước ra khỏi mạn thuyền, bước đi trên mặt hồ mà lòng còn chao động trong Kinh Thánh xa xưa.
Bạn Lulu thân mến. Để giữ mãi Tình yêu lãng mạn buổi ban đầu, chúng tôi chẳng cố gắng, tập tành hay gượng gạo, ép uổng một điều gì. Cứ nói những câu thèm nói, cứ làm những chuyện ham làm… cho nhau, và yên lòng bởi biết rằng ở bên ngoài lãnh thổ Tình Yêu, trước mắt nhân gian, mình nhỏ bé, hèn mọn, tầm thường, xoàng xĩnh, nghèo nàn, xấu xí và cải lương bao nhiêu thì trong khí quyển Tình Yêu (của hai người) mình huy hoàng, rực rỡ, cao cả và dễ thương bấy nhiêu.
Nếu chỉ còn một ngày – trên thế gian - cho nhau, chúng tôi tin tưởng mình có thể gói trọn trăm năm trong một ngày.
Cám ơn Lulu và câu hỏi của bạn đã cho chúng tôi thêm cơ hội nói với nhau một câu tỏ tình. “Sến” nhưng dễ thương hết biết.
Thân mến.
Đọc được câu trả lời của bác sĩ về tình yêu và hạnh phúc với Lưu Diệu Vân, tôi chợt nhớ ra ca dao miền Nam có câu:
"Gió đưa gió đẩy bông trang,
Bông búp về nàng, bông nở về anh"
Bác sĩ nghĩ sao về ý nghĩa câu ca dao này, thưa bác sĩ ?
Xin chân thành cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.
Trân trọng,
Hai Trầu