Trò Chuyện Trên Mạng Với Nhà Văn Hoàng Chính (Kỳ 14)

03 Tháng Năm 201212:00 SA(Xem: 12514)
Trò Chuyện Trên Mạng Với Nhà Văn Hoàng Chính (Kỳ 14)


ldv-content


Lulu

 

Tác giả Hoàng Chính và nữ thi sĩ Lưu Diệu Vân đã “Song kiếm hợp bích” cũng như rất hạnh phúc bên nhau trong thời gian qua, vậy thì lúc nào anh đã biết được cô ấy là người sẽ đi suốt cuộc đời với mình và làm sao anh cùng Lưu Diệu Vân luôn giữ được tình yêu lãng mạn như lúc ban đầu?

 

Hoàng Chính:

 

Bạn Lulu thân mến, trong những đề tài mà tôi có dịp chuyện trò với bạn đọc trên trang dutule.com thì đề tài bạn gợi ra có nhiều cái nhất nhất: khó trả lời nhất, (và cũng) dễ trả lời nhất, riêng tư nhất, nếu trả lời cho đầy đủ sẽ là câu trả lời dài nhất, câu trả lời (đọc lên sẽ) dễ bị coi là cải lương nhất, và câu hỏi của bạn là câu dễ thương nhất.

 

Nhận được câu hỏi của bạn đến hôm nay đã gần hai tháng và ngày nào tôi cũng nghĩ về nó, vài ba hôm tôi lại viết xuống một câu trả lời, để đọc đi đọc lại, thêm thêm, bớt bớt, rồi lại bỏ tất cả để tìm câu trả lời khác. Bởi những câu trả lời mới viết xong, chỉ như gió lăn tăn trên mặt hồ cảm xúc, không thể nào so sánh với đại dương tình yêu. Và câu trả lời nào cũng đầy thiếu sót.

 

Mà thiếu sót là chuyện đương nhiên. Những kẻ đang bơi trong biển tình có bao giờ biết được đâu là bến, là bờ.

Bạn thân mến. Khi đọc tới những chữ song kiếm hợp bích, tôi phải dừng lại để hỏi Lưu DiệuVân xem nghĩa của chúng là gì (Vân thích những nhân vật nữ hiệp tung hoành cứu người bị áp bức trong phim ảnh). Điều tệ hại nơi tôi (không biết nên hãnh diện hay xấu hổ) là tôi hoàn toàn dửng dưng với truyện kiếm hiệp. Tôi không biết Hoàng Dung là ai, cô gái Đồ Long diện mạo và tài năng thế nào, Vi Tiểu Bảo, Đoàn Dự, Hoàng Dược Sư… đóng vai gì trong giới giang hồ. Tôi chưa bao giờ đọc một cuốn truyện kiếm hiệp nào dù trong số những bạn bè tôi, có nhiều người khi chuyện trò, thở ra mùi… võ lâm ngũ bá (?).

 

Dạo làm công nhân cổ xanh trong một hãng sản xuất cây cọ sơn, tôi có cơ hội chứng kiến chuyện tình giữa hai anh chị công nhân người Việt. Cả hai cùng có gia đình. Và hai gia đình ấy giữ liên lạc với nhau rất thân tình. Hai kẻ yêu nhau (trái mùa) kia dìu nhau từ vùng sáng vào vũng tối ngay trước mắt thế gian. Vợ chàng sinh con trai, nàng sinh con gái. Hai đứa bé được đặt cùng một tên. Công việc làm ăn thuận lợi, chàng thành cai rồi thành ông chủ nhỏ. Khi được hãng cử về Việt Nam mở công ty, chàng lấy tên nàng đặt cho công ty. Bây giờ “hai mái đầu đều bạc.” Hai đứa bé cùng tên đã lớn (biết đâu chúng sẽ lấy nhau), họ vẫn bay lượn thản nhiên giữa hai vùng sáng tối, giẵm lên những lời dị nghị của thế gian.

 

Tôi tin là họ yêu nhau nhiều lắm. Và một trong vô số những chứng tích của tình yêu họ là tên hai đứa bé và tên hãng làm cây cọ sơn của chàng ở Hà Nội. Tôi nghĩ thế gian sẽ chẳng tìm đâu ra hai kẻ yêu nhau như thế.

 

Cho đến khi chúng tôi tìm thấy nhau.

 

Những chữ Sự Cô Đơn (viết hoa) đọc lên nghe thật du dương nhưng thấm thía; ít ra là ở những ngôn ngữ quen thuộc: Solitude, Soledad. Tôi tin vào Sự Cô Đơn. Bạn có nghĩ như tôi không rằng chỉ có Sự Cô Đơn là chung thủy với chúng ta. Khi bệnh hoạn, khi đau đớn, khi buồn phiền, chỉ có nỗi cô đơn là không bỏ rơi ta; tất cả những thứ khác, những người khác, sau những lời an ủi (chia buồn) theo thói quen rồi cũng phải ra về. Khi còn lại một mình, nhìn đăm đắm màu trắng trần phòng bệnh viện, chỉ có nỗi cô đơn ở lại bên cạnh chúng ta.

 

Và khi chết, người ta cũng chết một mình.

 

Niềm tin ấy thay đổi khi chúng tôi tìm thấy nhau.

 

Cái cảm giác ban đầu là niềm vui cùng với nỗi lo âu:


sợ


sợ
ta rồi sẽ yêu người
sợ ta san núi
xẻ đồi
qua thăm

sợ
ta mê chỗ em nằm
đào luôn huyệt mộ
âm thầm chôn ta

sợ
em nghĩ mãi không ra
yêu bao nhiêu nữa
mới là trăm năm


hc


Không biết từ lúc nào. Nhưng chắc chắn 7 giờ 47 phút (một ngày nọ) đã là thời điểm đánh dấu một Tình Yêu. Một người từ Boston bay qua, một người từ Toronto lái xe lên tới. Bao nhiêu là đường dài. Gặp nhau ở thành phố Montréal nơi người ta nói hai thứ tiếng Anh và Pháp. Bay xa như thế, lái xe xa như thế chỉ để dắt díu nhau dài dăm ba con phố. Ghé phố Tàu mua gói cơm ngồi trong xe ăn với nhau dưới ánh đèn đường nhem nhuốc. Dựa vai nhau hứng gió lộng bờ sông St. Laurent sóng nước chập chùng. Bước thấp bước cao đếm những viên gạch lót mặt đường khu phố cổ. Đêm thứ bảy. Gió lộng. Sóng nước chênh vênh. Khuya. Những con đường vạch hai chiếc bóng dài nhấp nhô bờ đường lát gạch vắng tanh vắng ngắt. Cả ngàn câu muốn nói. Nhưng chẳng câu nào được nói ra.

 

Về quán trọ một mình. Lòng đầy ắp. Nhưng lòng cũng mênh mông khoảng trống. Sáng sớm, trả phòng, băn khoăn chẳng biết nên về hay nên ở. Dùng dằng mãi. Cảm giác lao xao khi những sợi tóc dài ai kia vắt ngang mặt mình giữa trời đêm lộng gió sông - con sông dài thứ nhì ở xứ tuyết – đã ngấm vào mạch máu. Ngộ độc tình yêu. Đành để mặc mấy đầu ngón tay nhuần nhuyễn những con số điện thoại. Đầu kia giọng ghi âm dịu dàng. Đành gửi lại một câu dặn dò. Lúc ấy là 7 giờ 47 phút.

 

Từ phút giây ấy Lưu Diệu Vân có cái tên cho đứa con tinh thần đầu lòng của mình.

 

Và cũng từ phút giây ấy, tôi biết Vân sẽ là người đi với mình suốt phần đời còn lại. Giây phút tưởng như thoáng qua lại là điểm hẹn cho một bắt đầu. Như thánh Peter bỏ thuyền, bỏ lưới, bỏ tất cả, theo vị chủ chiên để rao giảng Tin Lành, chúng tôi bỏ tất cả lại sau lưng chỉ để có nhau vì chúng tôi tin tưởng vào tôn giáo mới của hai người: Tình Yêu, nơi những kẻ yếu đức tin không thể tồn tại, như vị tông đồ bước ra khỏi mạn thuyền, bước đi trên mặt hồ mà lòng còn chao động trong Kinh Thánh xa xưa.

 

Bạn Lulu thân mến. Để giữ mãi Tình yêu lãng mạn buổi ban đầu, chúng tôi chẳng cố gắng, tập tành hay gượng gạo, ép uổng một điều gì. Cứ nói những câu thèm nói, cứ làm những chuyện ham làm… cho nhau, và yên lòng bởi biết rằng ở bên ngoài lãnh thổ Tình Yêu, trước mắt nhân gian, mình nhỏ bé, hèn mọn, tầm thường, xoàng xĩnh, nghèo nàn, xấu xí và cải lương bao nhiêu thì trong khí quyển Tình Yêu (của hai người) mình huy hoàng, rực rỡ, cao cả và dễ thương bấy nhiêu.

 

Nếu chỉ còn một ngày – trên thế gian - cho nhau, chúng tôi tin tưởng mình có thể gói trọn trăm năm trong một ngày.

 

Cám ơn Lulu và câu hỏi của bạn đã cho chúng tôi thêm cơ hội nói với nhau một câu tỏ tình. “Sến” nhưng dễ thương hết biết.

 

Thân mến.

 

 

Ý kiến bạn đọc
30 Tháng Năm 20127:00 SA
Khách
Kính chào bác sĩ & nhà văn Hoàng Chính,
Đọc được câu trả lời của bác sĩ về tình yêu và hạnh phúc với Lưu Diệu Vân, tôi chợt nhớ ra ca dao miền Nam có câu:
"Gió đưa gió đẩy bông trang,
Bông búp về nàng, bông nở về anh"
Bác sĩ nghĩ sao về ý nghĩa câu ca dao này, thưa bác sĩ ?
Xin chân thành cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.
Trân trọng,
Hai Trầu
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Bảy 201412:00 SA(Xem: 6384)
Hiển nhiên là Thần Chết đang chĩa họng súng bắn tỉa vào tôi (đã gần 80 tuổi). Nhưng tôi bảo ông ta: Khoan cho mình ít năm. Mình còn một số việc phải làm. Mong là ông ta chấp nhận lời đề nghị của tôi
01 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 4453)
Xin ông vui lòng cho biết, một ngày sống của ông ở Pháp diễn ra như thế nào?
28 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 5096)
Là một nhà văn trải qua quá nhiều hoạn nạn như ông, ông có tin số mệnh không thưa ông Vũ Thư Hiên?
24 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 5238)
Thưa ông Vũ Thư Hiên, nếu hoàn cảnh thay đổi đủ để ông có quyết định trở về quê hương thì việc gì ông sẽ làm đầu tiên khi đặt chân xuống Hà Nội, thưa ông?
22 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 4864)
Ông có thể kể sơ về đoạn đường ông ra nước ngoài không?
17 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 4690)
Khi ông ra nước ngoài, ông có gặp những người nhìn ông bằng con mắt nghi kỵ không?. Trong trường hợp có, ông nghĩ gì? Có buồn không? Và ông xử sự thế nào?
14 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 5968)
Người ta nói: trong sự thành công của một người đàn ông bao giờ cũng có một người đàn bà ở đàng sau. Trong trường hợp ông người đó là ai (xin lỗi vì tò mò).
03 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 4140)
Với kinh nghiệm viết văn của ông thì kỹ thuật chiếm bao nhiêu phần trăm vào sự thành bại của một truyện ngắn cũng như truyện dàỉ.
27 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 5663)
sự thật trong văn chương và sự thật trong đời thường có phải là một?
18 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 5382)
Thưa ông, ông có thói quen lập sẵn một cái tạm gọi là dàn bài cho một sáng tác dù ngắn hay dài của ông không?
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17101)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12306)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19040)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9209)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8385)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 660)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1040)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1213)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22509)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14048)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19222)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7931)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8856)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8523)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11104)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30759)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20841)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25553)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22938)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21775)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19829)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18081)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19291)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16951)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16136)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24545)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31998)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34954)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,