1-Thiện Tâm:
Tôi có mua và đã đọc cuốn “Khói trắng thiên đường” của ông. Câu hỏi của tôi là ông có thể cho tôi biết là có bao nhiêu phần trăm sự thật trong truyện này?
ĐÀO HIẾU TRẢ LỜI:
Chắc bạn đọc vẫn còn nhớ lời tuyên truyền của nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thời đánh Mỹ: “Ở Việt Nam ta, ra ngõ gặp anh hùng”. Ngày nay thì “ra ngõ gặp anh… ghiền”.
Hiện nay ma túy là “trường phái” thời thượng nhất ở nước ta. Tuy ma túy đã có từ xa xưa nhưng chưa lúc nào nó phát triển đa dạng và sáng tạo bằng lúc này.
Ngày nào tôi cũng ra ngõ (để tản bộ, để cà phê cà pháo, để đưa cháu đi học…) nên ngày nào tôi cũng gặp các vị anh hùng ấy. Gặp riết rồi quen, rồi thấy trong đám họ cũng có người dễ thương và trở thành bạn.
Nhân vật chính trong Khói Trắng Thiên Đường là một trong những người bạn ấy. Nó cũng không đến nỗi tệ, nó xinh xinh, nó bẽn lẽn, mặc dù đôi khi nó cũng xạo lắm. Và thế là mình cũng mắc lừa. Nhưng không sao, vì nhờ vậy mà mình có được những nhân vật tiểu thuyết rất sống động, rất thực và rất… khó quên.
Còn hỏi “Bao nhiêu phần trăm là sự thật” ư?
Xin thưa: tác phẩm văn học là hư cấu nhưng lại thật hơn cả sự thật, vì thế có thể nói là có 101 phần trăm sự thật.
Bạn sẽ thấy họ xăm mình, họ tóc tai bù xù, họ khẳng khiu, họ chửi thề, họ trôi dạt trên đường phố… nhưng cũng có lúc họ nhõng nhẽo, họ khóc, họ giận dỗi.
Tôi không quen với những tên trùm ma túy (Bọn đó là một đối tượng khác). Tôi chỉ quen với những con nghiện. Họ rất nghèo. Gia đình họ ở dưới đáy xã hội, thiếu ăn, nợ nần, thất học. Đó là những gia đình tan nát, là những đống phế liệu bên cạnh những cao ốc, những nhà hàng sang trọng, những resort, những biệt thự, những xe hơi bóng lộn, những cô người mẫu thơm phức.
Tất nhiên trong giai tầng thượng lưu ấy cũng đầy dẫy ma túy nhưng tôi không quen với họ. Nhân vật trong Khói Trắng Thiên Đường đang sống lạc loài, ngắc ngoải, tuyệt vọng trong một thứ “thiên đường ảo” mà thực chất là địa ngục.
Vì thế tôi viết tác phẩm ấy để giãi bày tình cảm của tôi với những con người tuyệt vọng ấy. Nhân vật Ngọc trong tác phẩm KTTĐ, ngoài đời chỉ mới 17 tuổi nhưng đã từng nói: “Chơi cho nó chết mà nó không chịu chết. Cứ chơi rồi chết, chớ còn biết làm gì?”.
Một lần cô bé bị lừa vô động mãi dâm, cô thoát ra được và gọi điện thoại cho một thằng ghiền. Nó chạy xe máy đến, chở cô bé.
Lì quẹo gấp xuống giốc cầu, ra đại lộ Đông Tây. Xe tăng tốc 100 cây số giờ.
“Nhanh nữa!”
“Bộ muốn vô nghĩa địa hả?”
“OK. Nhanh nữa đi! Cho chết luôn! Kiếm cái gì đó đâm xe vô! Tao muốn chết ngay bây giờ!”
Lì gập người xuống, rú ga. Tóc nó bay ngược ra sau như đuôi ngựa. Tóc của Ngọc cũng đã mọc dài, lất phất như lá cờ phướn.
“Đã quá! Ngọc la lớn. Bay lên đi! Cất cánh!”
Một tiếng “ầm” vang dội. Người và xe đều bốc lên trời. Ngọc không thấy đau. Không thấy phố xá. Không thấy thằng Lì. Tất cả biến mất. Giống như cúp điện. Tối đen và trống rỗng.
Đó là một đoạn ngắn trích từ chương 25 Khói Trắng Thiên Đường.
Nhưng cô bé 17 tuổi ấy (giờ đã 20 vì ở tù được 3 năm) cũng sắp ra tù. Khi gặp nó trong trại giam nó nói: “Bố ơi, bố không phải dân bụi đời sao bố viết về con giống hệt vậy?”
HẾT.
Tôi nghĩ rằng nếu bạn từng đọc Lạc Đường, hoặc chí ít, bạn có theo dõi hết những bài trả lời phỏng vấn này thì bạn cũng có thể hiểu đại khái "Đào Hiếu, ông là ai?"
Là ai? Thực ra cũng chỉ là một lão già làng nhàng, chẳng được cái tích sự gì.