KHÁNH TRƯỜNG - Mai Thảo

24 Tháng Mười Hai 20244:13 CH(Xem: 1650)
KHÁNH TRƯỜNG - Mai Thảo
Trên đường Bolsa ngày xưa có một restaurant tên Phở Ngon, rất rộng, có bục sân khấu nho nhỏ, các ca sĩ đi hát về khuya, các nhạc sĩ, văn sĩ, ký giả… tụ hội rất vui hàng đêm. Tôi nhớ tiếng kèn Đặng Nho, một người bạn tôi thích. Bốn mươi năm không gặp, chả hiểu còn sống hay đã chết. Bạn bè văn nghệ mỗi ngày một vơi. Tiếng hát mạnh của Nguyễn Đức Quang, nhạc sĩ du ca của một thời, cũng đã thành đất. Trước, mỗi lần gặp tôi trên chiếc xe lăn, anh thường lắc đầu trắc ẩn,

“Ráng khỏe vui với anh em…”

Tôi không khỏe nhưng vẫn lây lất đến hôm nay, còn anh thì… Buồn quá, bạn bè.

Một buổi tối tôi đến Phở Ngon cùng với Cao Xuân Huy, Phạm Công Thiện, hình như có cả Lê Giang Trần (phải không, LGT? Già, trí nhớ cùn nhụt). Bàn cạnh là Mai Thảo cùng vài người bạn đứng tuổi. Chúng tôi uống cô nhắc. Hơn nửa chai, tôi bắt đầu muốn cà khịa. Tôi có một tật vô cùng xấu, vì tật này tôi mất nhiều bạn: say, hay quậy. Ai làm tôi gai mắt, thế nào tôi cũng tìm cớ cà khịa. Đánh nhau không hơn ai, nhưng lại muốn đánh nhau, để… bị đánh! Nay già rồi, lại tật nguyền, máu nóng xưa kia đã nguội, nghĩ lại, bậy bạ hết sức. Mai Thảo oang oang mắng Vũ Huy Quang,

“Mày mà viết lách gì, thằng chợ giời!”

Vũ Huy Quang:

“Anh nói thế nào, tôi cũng có sách xuất bản hẳn hòi. “

“Hườm… vất sọt rác, văn chương phải giời đất, viết như mày…”

Vũ Huy Quang rất yêu Mai Thảo, anh thích chọc cho Mai Thảo nổi giận, chửi vung, để vui.

Ngược lại Mai Thảo chưa ghét bỏ ai bao giờ. Anh chửi, như một thói quen, một cách mắng yêu, chỉ trong bàn nhậu. Suốt cuộc đời sống với văn chương, tôi cũng như mọi anh em khác, chưa thấy Mai Thảo chửi ai trên giấy trắng mực đen.

“Sao lại chửi nhau nhỉ, chữ nghĩa đẹp lắm cơ, phải tử tế với nó.”

Bài học này, một cách gián tiếp, Mai Thảo đã dạy tôi. Mấy mươi năm cầm bút, nhiều lúc bức xúc quá, vì bị dí đến chân tường, tôi có phản ứng, nhưng kìm được ngay. Tôi nghĩ đến Mai Thảo.

Nhưng đó là chuyện sau này, khi đã quen với Mai Thảo, tình thân gắn bó chúng tôi, hơn cả anh em ruột. Tuy không đồng ý với chủ trương hợp lưu do tôi chủ xướng, nhưng người đầu tiên tôi phỏng vấn cho số Hợp Lưu ra mắt là nhà văn Mai Thảo. Anh trả lời tôi vì tình thân hơn vì chính kiến.

Trở lại chuyện chính.

Nghe Mai Thảo mắng Vũ Huy Quang, tôi nóng máu đứng dậy qua bàn anh, cà khịa,

“Văn chương anh ra cái đếch gì, ỏng a ỏng ẹo làm duyên làm dáng không giống ai. Bày đặt chửi người này người nọ.”

Mai Thảo nhướng mắt, nhìn,

“Thằng nào thế nhỉ….”

Phạm Công Thiện nói với qua,

“KT, mày say rồi. Mai Thảo, nó say, bỏ qua đi.”

“Hườm… Say à, uống được nữa không, ngồi xuống.”

Thế đấy, tôi quen Mai Thảo như thế đấy.

Hình như có một sợi dây vô hình gắn bó chúng tôi. Tôi gây với anh nhưng lòng tôi không bực bỏ. Anh cũng thế, mấy mươi năm, chưa một lần anh mắng tôi. Chả phải anh sợ vạ gì tôi, anh thương tôi như thương một đứa em ngỗ nghịch.

Trên dưới 50 tác phẩm của anh, tôi đọc, không thích phần lớn. Xưa, anh sống thuần túy bằng chữ nghĩa, có dạo anh viết đến 6 truyện dài đăng từng kỳ cho 6 nhật báo. Nhậu, nhảy đầm, bài bạc, gái trai nhăng nhít, thì giờ đâu để đầu tư. Viết nhiều như thế làm sao hay được. Nhiều đến nỗi anh không nhớ đã viết gì, trước đó. Anh đến tòa báo, bảo quản lý đưa anh số hôm qua, đọc sơ lại để nắm diễn tiến câu truyện, hầu viết tiếp. Thậm chí khi các nhà xuất bản gom lại in thành sách, độc giả đọc, than phiền sao nhân vật nữ này chưa có chồng, giữa truyện lại về thăm con, đã gần 4 tuổi. Anh đã nhớ lầm một truyện khác, khi viết!

Nhưng tôi rất mến anh, bởi phong thái sống, bởi sự hào sảng (anh thường chia hai cọc tiền vốn kinh niên mỏng của mình cho tôi những lúc tôi sạch túi), trượng phu, nam tính, không bao giờ làm phiền ai, ngoại trừ trường hợp chẳng đặng đừng. Anh luôn tự trọng. Vô cùng tự trọng. Tôi có một phòng kế phòng anh, một hôm tôi bệnh, nằm bẹp dí trong phòng. Anh cũng đang bệnh, văn hữu đến thăm, anh bảo,

“KT nó bệnh, qua với nó đi, tôi không sao.”

Tôi chỉ bệnh do thời khí. Anh bệnh, như ngọn đèn cạn dầu, mỗi ngày một yếu. Anh không lo cho bản thân, chỉ lo cho thằng em ngỗ nghịch.

Một buổi sáng tôi qua tính chở anh đi uống cà phê. Cửa phòng khép hờ, tôi gõ cửa vài lần, không ai lên tiếng. Tôi hảy nhẹ vai, bước vào. Phòng trống. một bức vách ngăn chia “phòng” trước và “phòng” sau, nơi có bồn rửa mặt, bồn tắm, cũng là nơi để chén đĩa soong nồi, bếp điện. Mai Thảo đang lốp ngốp trong bồn ngập nước, ướt sũng, cố bước ra ngoài bồn nhưng không được, anh quá yếu, không nhấc chân nổi qua thành bồn. Tôi vội bước nhanh lại, bế anh ra giường, lục tìm bộ quần áo khô,

“Anh thay đồ đi, lạnh.”

Mai Thảo cười hom hem, chữa thẹn,

“Bố khỉ cái bồn tắm, sao nó làm cao thế.”

Tôi nhìn anh, ứa nước mắt.

Đó là những ngày cuối đời. Không lâu sau anh vào phòng hồi sinh. Tôi, Đỗ Ngọc Yến, Nguyễn Xuân Hoàng, Bùi Bảo Trúc vào thăm. Anh da bọc xương, nằm thoi thóp trên giường, ống mủ ngang dọc khắp người,

“KT, lấy chai rượu mời anh em hộ tôi, hôm qua say quá không dậy nổi, xin lỗi các bạn nhé.”

Bùi Bảo Trúc nói nhỏ,

“Mai Thảo lẫn rồi.”

Ngày hôm sau chúng tôi đến, Mai Thảo đã ra đi, người ta đã mang anh xuống nhà xác.

Cô y tá nói,

“Nửa đêm ổng bức hết dây truyền dưỡng khí, truyền nước biển. Sáng ra chúng tôi đến thì ổng đã chết.

Trên bia mộ Mai Thảo, tôi đề nghị khắc bốn câu thơ của anh:

Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao, khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Giêng 20254:44 CH(Xem: 104)
Đám tang của nhà văn Mai Thảo qui tụ hầu hết những người bạn thực sự yêu thương quí trọng anh,
01 Tháng Giêng 20259:40 SA(Xem: 164)
Khánh Trường vốn dân Nhảy Dù, chiến đấu tới cùng, dù phải tham chiến trong thế yếu.
11 Tháng Mười Hai 20242:38 CH(Xem: 213)
Mất mát nhiều quá rồi, tôi không muốn đếm thêm nữa.
26 Tháng Mười Một 20249:39 SA(Xem: 353)
Là Giáo sư Thực vật học của Việt Nam, ông nổi tiếng với bộ sách ba quyển "Cây cỏ Việt Nam" (An illustrated flora of Vietnam, 1999) và quyển "Cây có vị thuốc ở Việt Nam" (2003) cùng do Nhà xuất bản Trẻ ấn hành.
27 Tháng Mười 202411:07 SA(Xem: 438)
Thơ Nguyễn Đình Toàn thơ đã có sẵn nhạc tính riêng nên chỉ cần nghe lại lời thơ của mình là ông có thể ghi thành một bản nhạc
05 Tháng Mười 20243:45 CH(Xem: 440)
Anh Võ Phiến, vậy thì xin cầu chúc anh vĩnh hằng ở một cõi khác,
13 Tháng Chín 202411:17 SA(Xem: 499)
À, mà tự nhiên tối nay, tôi lại muốn gọi hỏi "người đi trên mây": "thế Chú đã gặp lại Bố cháu chưa?"
12 Tháng Chín 20248:54 SA(Xem: 384)
Cho dù thân xác có gục xuống thì nghệ thuật của anh ta vẫn mãi mãi lên đường. Mãi mãi khai mở.
31 Tháng Tám 20248:25 SA(Xem: 607)
Nhà thơ Đinh Hùng sinh ngày 3/7/1920, làng Phượng Dực tỉnh Hà Đông.
22 Tháng Tám 20249:28 SA(Xem: 673)
"Khi Cuộc Tình Đã Chết" thơ Du Tử Lê, Phạm Đình Chương phổ nhạc, vẫn cứ là một trong những tình khúc đạt nhất của ông và của chung những tình khúc Việt Nam nữa.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 11509)
Chính Mai Thảo là người đầu tiên, vào từ miền Bắc, mở được cánh cửa tương thông, thân ái giữa những người làm nghệ thuật ở hai đầu “thế giới” lạ lẫm.
(Xem: 19426)
Tôi biết tôi dường còn muốn nói với NXH, nhiều hơn nữa,
(Xem: 8815)
màu vàng rực rỡ của dã-quỳ đã dắt tay tôi trở lại Pleiku
(Xem: 21824)
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, ra sao, thế nào khi đứng trước khu rừng có quá nhiều những gốc lạ, quý? Khu rừng thuộc quyền sở hữu của người dựng thành đêm-từ-biệt…Trần.
(Xem: 16332)
Đề cập tới sự nghiệp âm nhạc giá trị của cố nhạc sĩ Phạm Đình Chương, nếu chỉ nói tới khía cạnh thơ phổ nhạc (dù cho ông được ghi nhận như một thiên tài) mà không đề cập tới những lãnh vực khác, tôi cho là một thiếu sót không thể tha thứ.
(Xem: 15083)
Du Tử Lê, ông ấy là ai? Sao định mệnh tôi cứ mãi gắn liền với những dòng thơ của ông ta? Nghe nói bây giờ đang ở tại Mỹ
(Xem: 5512)
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
(Xem: 2208)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 2795)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 2552)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 20283)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 9134)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 10245)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 9448)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 12736)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 32185)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 21714)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 26982)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 24368)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 23173)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 21327)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 19139)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 20405)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 17902)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16922)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 26354)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 33588)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 35780)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,