Anh Bằng, tên thật Trần An Bường, sinh năm 1926 tại thị tứ Điền Hộ, nay thuộc xã Nga Điền, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa, giáp giới tỉnh Ninh Bình, cách Hà Nội khoảng 100 km về phía Nam.
Ông là một nhạc sĩ nổi tiếng về dòng nhạc đại chúng, với số lượng sáng tác khoảng 650 tình khúc để lại cho đời. Ông cũng là người đã sáng lập Trung tâm Asia vào năm 1980.
Ông mất ngày 12 tháng 11 năm 2015 tại tư gia ở quận Cam, tiểu bang California, Hoa Kỳ vào lúc 8h55 tối, hưởng thọ 90 tuổi sau 8 năm chống chọi với căn bệnh ung thư gan.
Người đã giữ chân tôi.
Tôi nhớ vào khoảng giữa thập niên 1980, khi tôi vừa học xong đại học tại Golden West Community College, thì tôi được nghe một tape nhạc của trung tâm băng nhạc Dạ Lan. Nhạc phẩm Trúc Đào, là một bài thơ của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên được nhạc sĩ Anh bằng phổ nhạc.
Tôi nhớ hoài câu hát: “Tại vì hai đứa ngây thơ, tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn....” Nhạc sĩ Anh Bằng đã xử dụng thật tài tình quãng 8 hai chữ “ngơ ngẩn”, được nam ca sĩ Duy Quang trình bày thật đẹp. Anh Duy Quang ca chữ “ngẩn” thật là hay. Đột nhiên tôi cảm nhận rằng tiếng Việt của mình nghe hay và đẹp vô cùng, nghe nó cao sang làm sao đó. Hồn tôi cứ lâng lâng, mặc dù tôi chưa bao giờ có được mối tình như vậy.
Nhớ khi còn nhỏ tôi học nhạc rất sớm, học nhạc classic cổ điển Tây phương, và sau đó thì mê nhạc Jazz và nhạc trẻ hiện đại. Tôi không để ý lắm đến âm nhạc Việt Nam. Mãi sau khi lớn lên và nhất là qua đến nước Mỹ, tôi mới để ý đến những ca khúc Việt Nam.
Trong thời gian này tôi đang phân vân là không biết có nên đi sang thành phố Boston tiểu bang Massachusetts, nơi có trường đại học nổi tiếng Berkley School of Music, là trường nhạc mà tôi hằng ao ước sẽ được theo học, hay ở lại Orange County này học tiếp. Đi xa học thì lại nhớ món phở, không có đồ ăn Việt Nam, không có nước mắm không có xì dầu, nên tôi tần ngần chưa quyết định được.
Tôi muốn sau này sẽ trở thành người soạn nhạc cho phim, hay là người chơi nhạc Jazz, hoặc có thể trở thành thầy giáo dạy nhạc. Nhưng sau khi nghe bài “Trúc Đào”, tự nhiên bản nhạc này cứ in sâu trong đầu tôi, và làm tôi cứ thầm hát ca khúc này. Ca khúc có một sự quyến rũ lạ lùng, làm cho tôi yêu nhạc Việt Nam hơn, cho tôi yêu tiếng Việt hơn.
Cuối cùng tôi đã chọn ở lại thành phố Westminster, nơi có tiệm phở mà tôi rất thích, và đồ ăn Việt Nam. Sau đó tôi đã làm việc với làng nhạc Việt Nam tại hải ngoại, và nhạc sĩ Anh Bằng rõ ràng là đã ảnh hưởng rất nhiều trong cuộc đời âm nhạc của tôi.
Có thể nói ông đã đóng một phần để giữ tôi lại thành phố này, và tôi đã tìm đến nền âm nhạc Việt Nam cho đến ngày hôm nay. Sau này được quen biết ông và làm việc cho Trung tâm Asia, cuộc đời của tôi đã thay đổi, tôi trở thành nhạc sĩ hòa âm, nhạc sĩ sáng tác ca khúc, và là người thực hiện DVD Video cho Trung tâm Asia, và cuối cùng là làm đài truyền hình SB-TN.
Những ước mơ của tôi khi còn trẻ đã thay đổi không đúng như tôi dự tính, nhưng tôi rất yêu quý những công việc tôi đang làm.
Cám ơn nhạc sĩ Anh Bằng, người đã giữ chân tôi lại thành phố này.
Trúc Hồ
(Trích trong quyển "Kỷ Niệm về NS Anh Bằng - Dòng Nhạc Trong Lòng Dân Tộc" - 2009)