Chim Kêu Về núi
I.
Chim kêu về núi tối rồi
Buồn hiu như gọi bạn đời nơi nao
Chạnh lòng thơ - chạnh hồn sao!
Hồn về phương Phật nhiệm mầu vãng sanh
Hay về lại mảnh trăng thanh
Làm đời chú Cuội bay quanh địa cầu
Dõi theo tình lạc phương nào
Chợt Sài Gòn Nhỏ nghẹn ngào mưa Đông
Hay bay về xứ ruộng đồng
Chợt thành hạt sữa đòng đòng phất phơ
Cho em ra tướt nếp tơ
Đêm giã cốm dẹp thơm mơ cả làng
Hay làm cầu ván bờ sông
Chợt em múc nước ánh trăng gội đầu
Hay làm mái bí giàn bầu
Bầu ơi bí hỡi mình đâu mất rồi
Sầu riêng sầu nức đêm rơi
Hay tim anh lúc rụng rời xa em
Hoá thành đom đóm bay lên
Một trời giọt lệ như thiên hà buồn
II.
Trần văn Nam rời trần dương
Hồn thơ ấy lướt phượt đường về đâu?
Có bay ra khỏi địa cầu
Hay quay về lại chốn nào thuở xưa
Thương đời dầm nắng dãi mưa
Thương cô gái khóc tuổi vừa nở hoa
Thương cả một thời can qua
Người ra biển khóc lìa xa quê mình
Từ khi thơ hoá thành tình
Tình thành tâm ngữ lung linh cõi người
Tâm linh bay vút lên trời
Bỏ thơ lại cõi khóc cười ngâm nga
III.
Chim bay về núi mưa sa
Hồn sao băng đến ngân hà nào đây?
Người lẻ bạn - Chim lẻ bầy
Tiếng kêu vang vọng tầng mây đen trời
Trần Văn Nam hóa mưa rơi
Chim kêu về núi tối rồi thơ ơi
Tôi nhìn mưa trắng trùng khơi
Giọt mưa đã hoá biển rồi cát ơi...
Lê Giang Trần
Gửi ý kiến của bạn