"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Dặm đời đã mỏi chân bon
Chuông nhà thờ đổ gọi con từng hồi
Chúa ơi con đã một thời
Làm người mà tưởng bọ giòi xứ con
Vào rừng, xuống biển, lên non
Đọa đày thể xác, tâm hồn đảo chao
Ai tin lúa gạo dồi dào
Rau rừng cỏ dại độn vào để no
Đêm về lót ổ như bò
Nhiều năm nằm ngửa chưa hề thấy trăng
Cổng chuồng, cổng trại, cổng rừng
Nhốt con như thú để đừng xổng ra
Giờ con lưu lạc miền xa
Khi người Do Thái đã tha phương về
Bụng con yên ngủ no nê
Mà hồn đói khát nhớ quê hương mình
Sài Gòn xưa đó niềm tin
Chiến tranh còn biết Giáng sinh ra đời
Bây giờ chuông đổ muôn nơi
Tiếng trong tiếng đục nghe hơi giáo đường
Tiếng ngân dài nỗi đoạn trường
Tiếng lanh lách nín, tiếng dường khua vang
Tiếng kêu gọi Mẹ La Vang
Hụt hơi Nam hải, bàng hoàng Trường sơn
Núi tây rồi có lún mòn
Biển đông rút cạn mối hờn nào tan
Nghìn năm Chúa đã cưu mang
Đóng đinh lần nữa Việt Nam lần này
Cho người Cộng sản đổi thay
Để người Việt bớt đọa đày Chúa ơi!