Đêm nụ dưới trời chưa kịp nở
Ta nhìn lên dậy gió mười phương
(KH)
Một
Ta ném cuộc đời ta vào lửa
cháy lên nào ánh sáng trăm năm
cháy lên, để ta không còn nữa
để ta còn một bóng thiêu thân
Ngọn lửa tình yêu ta, chưa tắt
thế giới còn đây nỗi cỏ hoa
cùng mặt trời sớm mai ta thức
chiều mây hoang dạt bóng quê nhà
Ta cạn lòng ta không biết khóc
hãy như hoa nở báo tin mừng
hãy như hoa nở báo tin mừng
như tảng đá xanh núi bất khuất
như lời vô tận sóng biển đông
Mấy mươi năm mòn trong hơi thở
ta, con hồng hạc lỡ xa bầy
trong đôi cánh mang mùa đông cũ
vượt vạn dặm đường, mỏi chuyến bay
Hồng hạc ơi ngày trông đất xám
đêm nghe mưa dại nước đầm hoang
nhớ Bắc phương mịt mù tuyết trắng
tiếng kêu, xơ xác ngọn lau vàng.
Nhả hạt đau thương thành cỏ mọc
chờ tin chim di xứ trở về
thân chết rũ, hồn vừa mãn kiếp
tha nắng vàng hối hả bay đi
Bầy hạc cũ năm sau trở lại
vũng đầm hoang hẹn ước còn đây
chiếc lông trả ngọn lau oan trái
hòn đá rêu bỏ vết chân bày.
Hồng hạc ơi dưới gầm trời nhỏ
linh hồn sao thoát cõi phù du
những mùa đông, những không gian lạ
cánh cô đơn suốt dải mây mù.
Hai
Quê hương ơi nhà ta mấy núi
nước đổ nguồn ngang dọc mấy sông
Xuân - Hạ - Thu - Đông về mừng tuổi
sắc lúa vàng ươm, ngát mấy đồng.
Ngọn khói, bếp cơm chiều mong ước
Ngọn khói, bếp cơm chiều mong ước
lửa đun rạ mới thức đêm dài
đất nhớ mùi hương mùa bưởi trước
mùa sau, cỏ khoác áo hoa phai.
Ngụm nước giếng thơi ngày hạn khát
mưa kiệt cơn đồng đất chuyển mùa
da bí xanh, ngô vàng vấn tóc
vẫn cầu trời cho nắng tốt dưa.
Mùa sen mở ngày xanh, tháng đỏ
nón nghiêng vai, nắng chạm má hồng
trên ngọn cau sáo về làm tổ
tơ trời, kết lại mối long đong.
Mắt trẻ thơ rung cành nhãn chín
lũ dơi tung cánh tối mịt mùng
chờ vụ gặt tháng mười chưa đến
gió lạ về chát quả hồng ngâm.
Nạn đói miền xuôi, sốt mạn ngược
thủa lên non đẵn gỗ, tìm trầm
buộc mảng cây thả theo dòng nước
gốc tre già nhớ cũng thương măng.
Gió Tiên Kiên mềm lòng đất khách
sớm sương muối trắng ngọn Ba Vì
suối đá, đồi gianh, chân Tam Đảo
xua nắng trời đuổi bóng chim đi.
Trà Thái Nguyên cam sành Bố Hạ
bàn tay thuê phá núi mở rừng
dứa Vĩnh Yên vải thiều Phú Thọ
bóng theo người lưng nặng bước chân.
Sông Lô sủi bóng xanh ghềnh thác
vói trông theo sáu khúc Việt Trì
sông Thao ngược Đoan Hùng nước bạc
níu cánh buồm mây gió cuốn đi.
Mười năm nữa đào đường, vỡ đất
liếm mồ hôi mặn xót quê nhà
trồng nương sắn, rẫy khoai nước mắt
nỗi nhọc nhằn thân tải đường xa.
Quê nhà ơi, mười năm thất tán
người oan, đất oán, cỏ hoang đồng
khói đốt nhà ai lên lửa loạn
hồn tre, lòng lúa vẫn thức mong.
Mẹ ta, một nửa trời quê ngoại
một nửa dòng máu nóng ta mang
tuổi thơ ta cũng dòn như sậy
chen cõi buồn đau đến bạt ngàn.
Tập đứng lên, tập đi, tập nói
học viết vần đầu nét chữ hoa
đi dọc, đi ngang, chân trời mỏi
trang giấy nhăn, trán mẹ thấy già.
Mưa dồn, lũ ngập trũng đồng thấp
còn nghe nước lớn réo sông Hồng
cánh dại thưa ngăn lùa gió bấc
rét lòng ta, lạnh thấm mênh mông.
Đêm mơ thấy ta làm mục tử
buồn như cỏ dặm nuốt đàn trâu
lao đao một chiếc thuyền phi xứ
giọt lệ nào cay mắt, ta đâu.
Lớp người ấy đi làm lịch sử
ta thấy đời như đã lớn lên
mười năm, chớp mắt, cơn mộng dữ
chia nhớ thương nắng bãi, trăng thềm.
Chị ta, vạt khói chiều quê nội
em ta, khoai sắn bếp lửa tàn
nhà ta, gạch ngói xưa thành bụi
dưới cỏ vàng ngậm nỗi ly tan.
Ba
Ta chỉ là tên tù không số
là con hồng hạc cánh chim bằng
trăm năm sau cũng đừng hỏi khó
hãy nhìn trời, hỏi ánh sao băng.
Sài Gòn 1997




