Kính gởi: Nhà Thơ Du Tử Lê, Ban KT.
Vừa rồi, tôi có đọc trên www.dutule.com bài thơ “Hòa âm Bùi Giáng” của Nguyễn Lương Vị. Tuyệt cú mèo! Nhưng lục tìm trong “danh mục tác giả” vần “B” không thấy có bài nào của tiên sinh Bùi Giáng. Theo cố nhà văn Mai Thảo, "7 Vì sao Bắc đẩu" của nửa thế kỷ thi ca Việt Nam ngoài Du Tử Lê, sáu người kia là Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Bùi Giáng, Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền và Tô Thùy Yên.
Tôi mạo muội gởi 02 bài này vào mục “Một bài thơ cũ” trên www.dutule.com. Có người nông cạn bảo Bùi Gíang là người điên! Tôi chẳng thấy tiên sinh Bùi Giáng điên chỗ nào, tiên sinh khác người vì “thơ” và “đời” của ông gần như nhập vào làm một! Hai bài thơ dưới đây, nhất là bài “Đừng Tưởng” không biết có phải của Nhà Thơ Bùi Giáng không?
Rất mong được xem xét và thẩm định lại.
Tàn Chiến Cuộc
Hư vô và vĩnh viễn
Cũng vô lý như lần kia dưới lá
Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành
Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ
Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh
Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏ
Tiếng kêu kia còn một chút mong manh
Giòng nức nở như tia hồng đốm đỏ
Lạc trời cao kết tụ bóng không thành
Lá cũng mất như một lần đã lỡ
Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh
Trời còn đó giữa tháng ngày lỡ dở
Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình
Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo
Cồn sương đi vào truông lạnh miên man
Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo
Đêm tàn canh khắc vợi nguyệt gương ngàn
Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống
Ngón trên tay và tóc xoã trên đầu
Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng
Để bây giờ em có biết nơi đâu
Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa
Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng
Hồn hoa cỏ Phượng Thành Hy Lạp úa
Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không
(Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993)