Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Tặng hương hồn chú Nguyễn Văn Toại
Mai sau dù có bao giờ
NGUYỄN DU
I.
Ta về mang tháng ngày phiêu bạc
nếp da nhăn trí nhớ âu sầu
như trẻ thơ cười trong tiếng khóc
ta về làm chứng cuộc bể dâu
Quê nhà như cỏ hoang đồng nội
như gió mùa thổi vuốt tóc mây
quê nhà lời linh hồn – ta đợi
ba mươi năm giải nỗi oan này
Ta về đã thay hình đổi kiếp
nghiêng mái đầu tìm lại ngày xưa
tấm lòng ấy ví còn trong đất
ví còn như ngày tháng không chờ
Quê nhà ôi những đêm tàn lửa
phía mặt trời ai gọi lửa lên
quê nhà nỗi nhớ im dưới mộ
cánh cửa đời ai khép lãng quên
Quê nhà những con đường mấy thuở
thấm ngày xanh lấp bóng người qua
lớp lớp người đi không về nữa
những đời ai và cả đời ta
Ta về kẻ đường xa lỡ vận
chuyện tử sinh nặng bước phong trần
áo giang hồ đi chưa đủ ấm
ngày về ta vẫn bóng phù vân
Dòng máu cạn biết bao cười khóc
giả đò như thù hận anh em
ta còn sống một đời đã chết
còn trần gian còn kiếp báo đền
II.
Ta về như chuyện xưa thần thoại
giấc mơ Từ Thức trở về trần
một phút đổi nghìn năm cát bụi
mối tình thơ để mặc thế gian
Ôi, mê hoặc ngày ta trở lại
núi còn đây tưởng núi hoang đường
ba mươi năm vẫn thời gian ấy
sông còn đây nhớ bể trầm luân
III.
Ta về muôn dặm hồn non nước
mây trắng thành xưa nhuộm mái đầu
ví phỏng đời ta là hạt bụi
cớ gì mỗi bước mỗi lòng đau?
Trang sử bốn ngàn năm còn viết
rùa thiêng hưng vận nước trả gươm
gươm báu đâu vẫn vầng trăng khuyết
trăm họ đâu máu vẫn gọi hờn
Ta về từng bước chân là núi
thăm thẳm lòng mang một biển sâu
hai vai trời đất chừng chưa mỏi
thiên cổ người ru mãi giọng sầu
IV.
Ta về tan hợp hồn chưa tỉnh
thao thức đời trong giấc ngủ mê
mỗi tấc lòng ta là tấc đất
cho mai sau làm chứng ngày về
Cây cỏ cũng vô tâm là thế
đồng ruộng đây cốt nhục đời ta
giọt lệ nhớ ơn sâu bằng bể
thuở sinh ta lòng mẹ đâu ngờ
Con cuốc gọi hè hồn tan tác
hạ xưa từng vết máu trên cành
thời niên thiếu vỡ từ trang sách
ngỡ còn đây một mảnh trời xanh
Cội vối già đâu còn gửi bóng
ngôi nhà chia nền tảng xóa tên
ký ức chìm trong ao khát vọng
đời ta ai đã biết mà tìm
Bờ tre cũng đau cơn gió lốc
mùa đông ơi chiếc lá vô hồn
đêm lửa tàn cạn dòng tâm huyết
vẫn lạnh lùng tiếng gió cầm canh
Ta về kẻ bị mang hành quyết
bịt mắt cho ân huệ cuối cùng
ta nói những gì trời đất biết
những lời riêng của một trái tim.
KHOA HỮU