"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Ta thấy từ vạn cổ
Ta đi từ bến mê
Mang một linh hồn nhỏ
Vô minh đưa lối về
Trăng sao giăng mờ tỏ
Trên mặt đất u sầu
Nhà ai còn bỏ ngõ
Tiếng buồn bay đêm thâu
Đêm nào chờ trăng lặn
Nghìn xưa sau bên hồ
Khi thấy trên trời vắng
Khói sương đã phủ mờ
Đêm nào trong rừng vắng
Theo gió bay qua đồi
Tâm tư còn nghe nặng
Khi sương tan khắp trời
Đêm nào bên nấm mộ
Nghe đất nói gì đâu
Riêng ta và hoa cỏ
Cùng đối bóng trăng thâu
Đêm nào chờ trăng lặn
Nghìn xưa sau bên hồ
Khi thấy trên trời vắng
Khói sương đã phủ mờ
Đêm nào trong rừng vắng
Theo gió bay qua đồi
Tâm tư còn nghe nặng
Khi sương tan khắp trời
Đêm nào bên nấm mộ
Nghe đất nói gì đâu
Riêng ta và hoa cỏ
Cùng đối bóng trăng thâu
Một nghìn năm sau đó
Trên trần gian không người
Ta tìm chi ở đó
Ôm nhau vùi ngủ thôi
Ta nghe lời em nói
Trong sao mọc đầu hôm
Và gió mây cũng gọi
Người về trên cô thôn
Ta nghe lòng giục giã
Trong khuya vắng canh gà
Mười năm theo mây nổi
Ta đánh mất quê nhà
Sớm mai trời đất nhẹ
Lòng ta như phiêu bồng
Nhìn non xa bé bé
Mây trắng chảy cùng sông
Vách núi sương gió xé
Phất phơ đám cỏ bồng
Đêm qua ai còn để
Trên lá một màu trăng
Trên tờ sương mới ướt
Còn nguyên những dấu hài
Bóng ai chừng đã khuất
Mờ mờ trong thiên nhai
Ai trên đường lối cũ
Vừa khuất sau đầu non
Khói mờ bay xứ xứ
Vầng trăng mất hay còn
Bên kia trời cũ kỹ
Rờ rỡ ánh triêu dương
Bên kia nguồn tự thỉ
Gió bụi tan vô thường
Qua bên rừng xa thẳm
Ấy nơi chốn cố hương
Đường mây dài xa lắm
Có ánh dương soi đường
Đường lên lên xuống xuống
Nào cửa động đầu non
Nhìn mây bay tám hướng
Từng cụm bé con con
Ánh dương vào lối núi
Nghìn mây trắng bay cao
Từ phương xa ta tới
Nhìn nhau ngửa mặt chào
Bước chân cao khỏi đất
Bỗng gặp ánh mặt trời
Gió rừng ngân tiếng hát
Như suối gieo trong đời
Ta đi về cố xứ
Nhà ai bên rừng cao
Hàng cây buồn ngái ngủ
Mây che biết đâu nào
Mây tụ đầu phương bắc
Ta đưa mau bước về
Có mặt trời đối mặt
Bóng ngày trôi lê thê
Trông hòn đá gốc cây
Chỗ này ta đã gặp
Nghìn xưa chừng ở đây
Có mây trôi rất thấp
Trông góc miễu kế bên
Chốn này ta đã quen
Linh hồn ai vất vưởng
Rêu khói thay nhang đèn
Ra bờ sông bến nước
Nhìn nước dẫn mây xa
Chốn này khi thuở trước
Ta chèo đò đi qua
Đằng xa khu mồ mã
Hình như ta đã nằm
Ai vừa bay qua đó
Có còn nhớ ta không
Bước ai đi xào xạc
Bên bờ vắng bụi hoang
Nhìn qua vừa tẻ ngắt
Lòng ta bỗng bàng hoàng
Thảy khắp nơi chốn cũ
Kiếp nào ta ở đây
Nghìn sau còn lai vảng
Vật vờ như hôm nay
Bước chân về muôn dặm
Đường trưa mờ bóng ma
Đôi mắt chừng u ám
Tiếng ngàn khi bay qua
Tấp về nơi xa thẳm
Theo bóng, một mình ta
Cảnh chừng quen thuộc lắm
Nhưng chẳng phải quê nhà
Ai đội mũ Phong Sơn
Nhẹ đi trên rừng thẳm
Nghe đôi chân đã mòn
Ánh mặt trời lấm tấm
Đường bước cao bước thấp
Trời cao đo bóng mình
Theo mây chân khẽ đạp
Nghe được tiếng lặng thinh
Bỗng bay về nườm nượp
Ngờ ngợ giữa minh minh
Tự hỏi không buồn đáp
Nhìn bóng ngọ chênh chênh
Chợt thấy bên đường cái
Cây che một mái nhà
Thềm êm lá vàng trải
Cởi áo nằm nghe trưa
Giấc vắng khi vừa tới
Quên hết chuyện nghìn xưa
Linh hồn bay xa mãi
Như lạc cõi hoang sơ
Tỉnh giấc nằm nghi ngại
Bóng người hay bóng ta
Ngó quanh đều vắng vẻ
Mái cong mấy hột mưa
Đằng trước sau trống trải
Một mình nghe gió đưa
Ngồi ôm đầu nghĩ ngợi
Phải chăng tiếng quê nhà
Cô độc dặm tà dương
In dày qua núi biếc
Mây trắng miền cố hương
Bay dưới chân người bước
Vầng trăng soi hư không
Chốn nào ta trở lại
Bước chân ngoài mênh mông
Nghe thấy đời xa mãi
Mây bay từ thiên cổ
Cùng nhau trời đất tan
Ta một linh hồn nhỏ
Vơ vẩn miền Đại Hoang.
Võ Chân Cửu
(Thi tập TINH SƯƠNG, 1972)