HÀ NHẬT - Tình xưa là gì

22 Tháng Giêng 202312:20 CH(Xem: 2574)
HÀ NHẬT - Tình xưa là gì

Hình như ai cũng nghĩ: tình xưa là một cái gì đó thật nên thơ, lãng mạn. Thế mà không phải.
Trước hết, tôi kể chuyện của Phùng Quán.

Lúc ấy Quán vừa in xong Vượt Côn Đảo, vừa có tiếng vừa có tiền, thuộc loại giàu trong số bạn bè. Quán có một cái đồng hồ Movado, cái xe đạp Sterling, còn có tiền gửi ngân hàng để rút dần. So với bạn bè, Quán thế là giàu.

Thật ra thì Quán vốn không phải là nhà văn, mà là một người của một đoàn văn công quân đội, dưới quyền ông nhà văn Thanh Tịnh.

Lần đó, Quán ốm phải nằm viện. Ra viện thì Đoàn chuyển , đi phục vụ mừng Hoà bình (1954). Không tìm được đơn vị, Quán được ghép vào quân số phục vụ đón tiếp tù binh từ Côn Đảo được địch trao trả về Sầm Sơn. Thế là Quán gặp được vận may lớn của đời mình: viết tác phẩm “Vượt Côn Đảo” in đi in lại đến mấy lần!

Quán trở thành nhà văn, nổi tiếng nhất lúc bấy giờ.

Hồi ở Đoàn Văn công, Quán chỉ là một anh lính trơn, mặc áo hai túi, có chần “ba mươi sáu đường gian khổ”,  chân đi giày vải...

Thế mà cậu lại mê một cô diễn viên dáng đẹp, mặt xinh, hát hay. Tất nhiên là Quán thất bại. Người của cô ta phải là một người có chức tước đàng hoàng, “áo bốn túi, chân chì”, phải người “đứng trong đoàn thể”! Cô ấy đã chọn đúng thế.

Kết hôn xong, đôi vợ chồng ấy xin chuyển ngành, đưa nhau về một tỉnh miền Trung gần quê nhà.  Cô văn công trở thành người đọc các bản tin hàng ngày của cái Đài truyền thanh của tỉnh ấy. Cô tên là H. 

Quán rồi dần cũng quên chuyện xưa.

Thế mà bỗng có một ngày, không biết cái gì xui khiến, Quán băn khoăn:

- Hình như mình có một tuổi trẻ bỏ quên ở đâu đấy… Có lẽ ở cô H. nhỉ? Biết đâu? 

Nói là làm, hôm sau Quán ra ngay bến xe, mang theo cả xe đạp, hồi hộp chờ gặp lại “tuổi trẻ” của mình. 

Xuống xe, Quán đạp xe ngay đến cái đài truyền thanh của tỉnh. Dễ thôi. Nhưng ở đó, người ta cho biết là cô H đã về nhà ở ngoại ô. Họ còn chỉ cho Quán cách hỏi đường để đến. Thế là tiếp tục đạp xe, lòng vui như mở hội.

Cuối cùng thì cũng đến được nơi cần đến, nhưng chân mỏi rã rời, bụng đói như chưa bao giờ ăn. 

Dắt xe vào cổng, mệt nhọc tiêu tan. Giữa sân là dáng hình thân thuộc thiêng liêng. Chỉ kịp dựng xe bên rào tre, Quán kêu to, chỉ một tiếng, như trời long đất lở:- H… …!

Người phụ nữ trong sân, sau mấy giây ngạc nhiên:

 - À, tôi biết rồi. Anh là Phùng Quán.

Thế là biết rồi, tuổi trẻ của mình đây.

Tất nhiên con đường trở về Hà Nội mới nặng nhọc làm sao!
Đó là chuyện của Quán, bây giờ là chuyện “tình xưa” của tôi.

Hồi đó tôi đang học năm 1. Vừa học tôi vừa nhận làm nửa ngày cho toà soạn báo Trăm Hoa, chủ bút là nhà thơ Nguyễn Bính, nghĩa là có tiền tiêu vặt.

Không biết ai xui khiến, tôi gặp rôi mê một cô diễn viên múa của Đoàn Văn công Tổng cục Chính tri. Doanh trại của cô ở trong thành, lối ra ở phố Lý Nam Đế. Cô khá đẹp, lại có dáng đúng là diễn viên múa. 

Thế là một sáng chủ nhật, tôi đến đón cô. Lững thững dạo qua mấy phố, tôi mới cô đi ăn.

Tất nhiên nơi ăn phải sang: một quán Tàu trên phố Hàng Buồm. Lâu quá không nhớ tôi đã gọi món gì, chỉ nhớ là một món sang. Ăn xong, đến món tráng miệng, người ta dọn ra một đĩa bánh lớn, gồm 6 cái, mỗi cái là một thứ bánh khác nhau.

Có vẻ cô rất khảnh ăn. Cô cầm những cái bánh, lần lượt cắn mỗi cái một miếng nhỏ rồi đặt xuồng, hết cả đĩa bánh.

Hôm ấy, chi cho bữa ăn sang, tôi đã trả hết đúng nửa số tiền lương tháng mà ông Nguyễn Bính đã trả cho tôi hôm qua. 

Sau cuộc gặp này, chúng tôi không gặp nhau lần nào.

Hơn 60 năm đã trôi đi, mọi chuyện hầu như không còn để lại dấu tích gì trong tâm hồn tôi.

Vậy mà cách đây mấy hôm thôi…

Tôi ghi lại cuộc hội thoại như sau qua Messenger của tôi:

- Chào anh. Anh cho hỏi: anh Lương Duy… con ông Lương Duy… bây giờ ở đâu không? Anh ấy từng là bạn học của tôi.

- Anh ấy là anh con ông bác ruột tôi.

- Thế à! Sao tôi không biết nhỉ?

- Cô có phải là cô N từng là văn công quân đội không?

- Đúng rồi. Anh biết tôi à?

- Anh nói gì tôi không hiểu.

- Tôi từng đưa cô dạo phố Hà Nội, từng đưa cô vào một nhà hàng người Tàu…

- Ô, tôi không nhớ gì cả. Anh là ai nhỉ?

- Tôi là Lương…

- Sao tôi không nhớ nhỉ?

- Đúng là trí nhớ của phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp!

….

Andersen có một truyện ngắn rất vui, trong đó có câu kết:

Khi ta đứng từ trên cao mà nhìn xuống nỗi đau buồn, dù là nỗi đau buồn của chính mình, ta cũng chỉ mỉm cười!

Sau hơn sáu mươi năm, kể lại chuyện xưa, tôi chỉ còn biết mỉm cười!

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Hai 202310:06 SA(Xem: 3158)
Ừ! Nó phải trở lại thôi. Nợ trần chưa dứt. Cõi nhân gian đang đợi nó về...
07 Tháng Hai 20239:28 SA(Xem: 3020)
Và cuối cùng sau một tuần dò la, săn đón, sáu Liên nhờ hai cô gái là Huế và Nhạn, đã dụ được Thơm để làm mồi tế thần cho ông Phiêu.
04 Tháng Hai 20231:37 CH(Xem: 2155)
Cô ngước nhìn mảnh trăng trên đồi, nghe như trăng đang thầm thì kể chuyện
26 Tháng Giêng 202310:52 SA(Xem: 2745)
Trên vách tường bóng cha cúi xuống, tiếng đàn bầu lại rung lên trong đêm, khắc khoải, đợi chờ...
23 Tháng Giêng 202310:45 SA(Xem: 2206)
Hãy nhìn dương thế của chúng ta mà xem. Thật đáng tởm.
11 Tháng Giêng 20239:04 SA(Xem: 3184)
Tôi thầm gọi: Hoàng Sa ơi, hẹn ngày về lại Hoàng Sa!
22 Tháng Mười Hai 20224:19 CH(Xem: 2088)
Đêm chùng như võng. Chị một mình trong căn buồng lạnh ngắt, chiếc áo anh treo trên móc chị cố tình không giặt, vậy mà đến nó cũng chẳng giữ được mùi anh.
20 Tháng Mười Hai 20225:34 CH(Xem: 2125)
Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. "Tìm cái này" là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm
20 Tháng Mười Hai 202212:25 CH(Xem: 2932)
Thuốc lá quê tôi không vĩ đại như Con đường thuốc lá của Erskine Caldwell; không hoành tráng như thuốc lá của làng Thanh Quýt nhưng cũng đủ cho những hoài niệm nao lòng với bao người con xa xứ!
13 Tháng Mười Hai 202212:00 SA(Xem: 38660)
Tự nghĩ mình có một mối tình đẹp, rất đẹp trong cuộc đời, vậy mà tôi không dám thổ lộ với ai. Nó vẫn thầm kín ở cùng tôi, rất lâu. Nó như mồi lửa diệu kỳ, phỏng rát tuổi hai mươi.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 8828)
Loạt bài của Nguyên Vũ / Vũ Ngự Chiêu được độc giả, nhất là giới quân nhân đón nhận nồng nhiệt
(Xem: 17101)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12306)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19040)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9209)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 660)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1040)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1213)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22512)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14049)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19222)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7931)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8857)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8523)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11104)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30761)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20841)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25553)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22938)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21776)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19829)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18081)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19291)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16951)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16137)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24545)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31998)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34954)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,