Từng ngón tay ướt buốt bám bấu lên bờ ngực. Mái tóc nâu héo úa từ suy tư phập phồng từ hồi thở gấp. Những vùng môi khẩn thiết kiếm tìm, chắp vá nhớ nhung, cắn, khoá lời trối trăn của cuộc tình hấp hối. Cho mỗi lần bên nhau đều là lần cuối.
Khi trong tim ôm nỗi niềm quá đỗi, xác thân đau cũng chẳng nghĩa lý gì.
Chàng gục lên da thịt quen, thân như từ tận kiếp nào của người con gái phương Đông.
Trần nhà phả xuống ánh đèn vàng dịu từ những bóng neon được giấu rất kỹ.
“Anh và em có yêu nhau không?”, nàng thì thầm.
“Em?”, tay mân mê lên những đốm tàn nhang mới chớm trên má người con gái, “Anh thì không.”
“Anh tin tình yêu không thể nói bằng lời hay anh đang sợ?”, người con gái giọng nửa đùa.
Chàng im lặng. Với lấy cái quần lót đăng ten trắng nằm hờ hững bên mép giường, ân cần luồng vào đôi chân rất trắng.
Nhìn căn phòng lạ lẫm, sạch tinh tươm, thơm mùi đàn ông lạ. Nụ cười yêu tinh âm thầm nở trên trên đôi môi nàng mỏng đỏ.
“Khi nào anh trai anh về? Nhỡ anh ấy biết chúng mình trong phòng riêng ảnh thì chúng mình có thành thức ăn của lũ cá Biển Đỏ không nhỉ?”
Chuông điện thoại reo.
Chiếc đồng hồ để bàn trên chồng sách chứa hằng hà sa số những dải tích phân chậm rãi dịch từng nhịp điềm nhiên bỗng như ngừng, chết, kéo bặt từng tích tắc dứt khoát thành một đường thẳng không sóng âm.
***
Ngày 23 tháng 9 năm 2009, khi vua Abdullah đã tám mươi ba tuổi, ngài đã đến đây để đọc lên bài phát biểu khánh thành làng đại học này.
“…Các anh chị em,
Nhân loại đã trở thành mục tiêu của những cuộc tấn công tàn ác từ những kẻ cực đoan, những kẻ nói ngôn ngữ hận thù, sợ hãi đối thoại và theo đuổi sự hủy diệt. Chúng ta không thể chống lại chúng trừ khi chúng ta học cách cùng tồn tại mà không có xung đột - bằng tình yêu thay vì hận thù và bằng tình bạn thay vì đối đầu. Không còn hoài nghi gì nữa, các trung tâm khoa học bao trùm tất cả các dân tộc là tuyến phòng thủ đầu tiên chống lại những kẻ cực đoan. Và hôm nay trường đại học này sẽ trở thành Ngôi nhà Trí tuệ cho tất cả các đồng nghiệp trên khắp thế giới, một ngọn hải đăng của lòng khoan dung…”
Vì thế những nhà khoa học mới như chàng và người con gái phương Đông, trên con đường kiếm tìm bản ngã, trôi trên dòng chảy của thời đại, cặm cụi mã hoá cuộc đời bằng những chuỗi code trên máy tính suốt thời tuổi trẻ, đã va vào nhau tại KAUST (King Abdullah University of Science and Technology).
Những chuỗi code vỡ loảng xoảng, gãy vụn, rối loạn, dồn nén, tìm nhau bám víu.
Anh trai chàng, người nghiên cứu cùng chuyên ngành và ở cùng chàng trong ký túc xá, vẫn đang kẹt lại Lebanon sau chuyến về thăm nhà vì lệnh cấm bay đột ngột trong đại dịch C-19.
Vào chiều ngày 4 tháng 8 năm 2020, hai vụ nổ phi hạt nhân lớn nhất trong lịch sử xảy ra tại bến cảng thành Beirut, làm tan nát quê hương chàng.
Chiếc đồng hồ để bàn trên chồng sách chứa hằng hà sa số những dải tích phân chậm rãi dịch từng nhịp điềm nhiên bỗng như ngừng, chết, kéo bặt từng tích tắc dứt khoát thành một đường thẳng không sóng âm.
Vùi vào ngực người con gái, chàng co mình như một dáng thai yếu ớt, tổn thương, bất lực, vô tội trong sắp đặt quá ngẫu hứng của số phận.
Chuyện cắt cơ yêu đương cũng im bặt, vô duyên, như chưa từng nên nói đến.
“Mọi sự rồi cũng sẽ qua anh ạ. Em ở đây, chúng mình vẫn đang có nhau lúc này.”
“Em, trước khi Mọi Sự trôi qua, chúng cần phải hiện hữu, chúng cần phải tàn nhẫn chia cắt những hiện hữu khác, chúng thách thức những sinh vật sống bằng cảm xúc, vùi lấp những sinh vật vô cảm. Rồi chúng buộc ta lý sự, buộc ta phải mài dũa những lắp ghép ẩu tả mà chúng gây ra. Mọi Sự, một ngày sẽ tàn phá những chiều kích của mối quan hệ chúng ta-em và anh.”
Những ngón tay xanh xao luồng vào đám tóc nâu rối reng, bận rộn. Trái đầu sinh ra bao nhiêu nghiên cứu, bao nhiêu dòng code trong sự nghiệp lập trình, giờ đây, nhỏ bé, bất lực trong lòng bàn tay người con gái từ phương Đông. Mọi sự rồi sẽ trôi qua. Người con gái nghe rất rõ sự lặng im khô khan rồi nức nở tuôn trào từng dòng nóng hổi trên bờ ngực.
Người con gái, hiểu rất rõ, những nỗi đau chung, rồi sẽ tách chia thành những nỗi-niềm-riêng-quá-đỗi.
***
Thời điểm đại dịch bùng phát mất kiểm soát, bị khoá lại trong làng đại học, việc của chàng là thiết lập lại một hình ảnh ba chiều hoàn chỉnh của vi rút Corona.
Chàng đêm ngày lần mò theo những ngôn ngữ cũ mèm, thứ đã không thể làm lộ diện được kết cấu hạ tầng phức tạp của sinh vật lựa chọn tàng hình sau những chiếc vương miện huỷ diệt.
Theo những dòng code, từng chuỗi protein nucleocapsid từng đợt hiện ra trơ tráo, đầy khoái cảm, rùng rợn sau lớp vỏ mỹ miều.
Chàng thật sự không thể hiểu, bằng cách nào đó, từ một vài protein tăng đột biến dang dở được đặt tùy tiện trên màng lipid lại âm thầm tiến hoá thành một khối cầu chết chóc.
Ý nghĩ làm chàng cảm thấy bịa đặt. Ý nghĩ làm chàng nghĩ đến sự chia cắt được quy hoạch có mùi của quỷ. Ý nghĩ làm chàng cảm thấy được ôm xiết.
Ý nghĩ làm chàng nhớ về cuộc điện thoại ám ảnh.
Trong những mất mát quá đột ngột của dân cư ở cảng trong vụ nổ giữa một đại dịch đầy đe doạ, mẹ chàng đã đổ bệnh, bà thôi không ngừng cầu nguyện và, bà khẩn thiết mong chàng ở cạnh.
“Những ngày này, nhờ Chúa lòng lành, Cô Ấy luôn ở đây chăm sóc mẹ, em ạ. Mẹ ước gì chúng ta đã về cùng nhau, cùng ở cạnh mẹ lúc này.” Giọng nói trĩu nặng của anh trai chàng vẫn còn rất rõ.
Cô Ấy!
***
“Cô Ấy vượt qua ngoài tầm kiểm soát của anh. Và anh, cũng chưa bao giờ muốn hiểu. Nhưng Cô Ấy, luôn là đại diện của anh ở đó.”
Anh trai, dĩ nhiên, không thể biết được chuyện chàng và người con gái phương Đông để đem giấu vào cá tôm Biển Đỏ. Nhưng anh trai, muốn chàng và Cô Ấy, sớm, hoàn tất thủ tục cuối cùng của cuộc hôn nhân được đính ước từ bé, mang sứ mệnh cứu rỗi, nhân danh Chúa.
“Anh đã phản bội Ngài.”
“Vì anh đi cùng em- một kẻ chưa bao giờ cầu nguyện thánh Allah sao?
Vì, trong một đoạn đời nào đó, trong vòng tay Cô Ấy, chàng sẽ gượng ép vuốt ve, thăng hoa vờ vịt, đè nén những cơn tru tréo từ nguồn cội; sinh sản, duy trì, trách nhiệm. Nhưng trên tất cả, chàng hiểu rõ, với Cô Ấy, chàng sẽ nghịch hành lộ trình của Chúa, mặc lòng cho cả gia tộc chàng coi đó là ân huệ.
“Em xin lỗi. Em không có ý phân biệt. Lâu nay, chúng ta đã không giao tiếp bằng lời. Em không muốn anh lạc lối trong những ý niệm được cài cắm với mục đích ràng buộc anh. Chúa chỉ là tình yêu thương.”
Chàng muốn được ôm ấp.
Những vùng môi khẩn thiết kiếm tìm, xéo xắt. Giờ đây, chàng, cơ hồ, nghe, lời của thịt da, những dấu hôn ghì cắn, được hứng nhận, giãi bày; tận cùng, giải thoát.
Cuộc tình này chưa bao giờ hấp hối. Người con gái phương Đông cũng không cần những âm vực lả lơi của yêu đương từ thanh quản chàng.
Cuộc tình này chưa bao giờ được sinh ra để trói buộc.
***
Chiều, hai người bỏ mặc những màn hình máy tính đang chạy mải miết những dải ngôn ngữ sặc sỡ.
Trên những những chiếc e-scooter Ninebot, họ lướt qua những con đường vắng hoe bị bỏ lại bên ngoài những cánh cửa khép chặt vì đại dịch, hướng về KAM (King Abdullah monument), nơi hôm xưa vị vua nhân ái đã đọc bài phát biểu nổi tiếng vào ngày khánh thành KAUST, bây giờ đã là một công viên rất đẹp bên bờ biển.
Ngay giữa công viên, tượng đài mô phỏng hình thác nước, xung quanh giáp những túi thuỷ tinh xanh trắng được tôi luyện từ tận đảo Murano, đang toả ra thứ ánh sáng ngoạn mục, hoà vào sắc nước óng ánh tuôn nhẹ trên mặt nền.
Từ trên cao nhìn xuống, cấu trúc đài là một mô tả hình con mắt khổng lồ, êm đềm, rực rỡ, linh thiêng. Nền nhạc du dương ở đây chưa bao giờ ngừng lại.
Họ đỗ xe dưới một góc phượng, tán cây đã bị xén mất phần ngọn, đang trổ những ổ bông đỏ, thẫm lại trong chiều. Cùng nhau đi về phía thác thuỷ tinh.
Chàng muốn đứng yên nhìn về phía sáng.
Một mình đi về phía cao hơn, mái tóc mỏng tuyền của người con gái phương Đông tung lên theo từng đợt gió mặn mòi.
Chàng thấy trật giuộc trong suy tư, hình ảnh con gái phương Đông. Có thể nàng vẫn non trong đồng nhất như xác thân nồng nhiên thanh tân đó. Có thể trong thời gian của riêng nàng, nàng đã lì lợm qua bao khung trời tan rã. Chàng biết gì đâu ở phương Đông xa xôi nàng, gia đình nàng, dân tộc nàng đã thật sự trải qua chuyện gì. Chàng biết gì đâu! Mặc lòng, bên nàng, chàng thấy được cưu mang.
Không xa hiện tại này, trong phương Đông này, không xa thời khắc này, bến cảng của chàng, đại dịch, những cõi lòng vỡ nát của gia đình chàng, Cô Ấy, vẫn loay hoay một chờ mong, một kết nối, với chàng, dù nhỏ nhoi thôi, cũng giúp xoa dịu rất nhiều lòng người trong mất mát.
Bên bờ Đông Hồng Hải, trong buổi chiều đang chìm dần theo một Mặt Trời rất đỏ, có người trai Lebanon lặng lẽ giữa những nỗi-niềm-chung-riêng-quá-đỗi
L.L
Wolcott Hill Rd
9/24