Thể theo yêu cầu của một số bạn đọc, thân hữu, chúng tôi mở thêm cột mục “Ở chỗ nhân gian..” không hoặc… có thể hiểu. Một thứ “Đoản văn nhiều người viết.”
Bạn đọc, thân hữu có thể gửi vào cột mục này, những đoản văn viết về một kỷ niệm, một hình ảnh, một rung cảm sống lại từ một ca khúc, một bài thơ, một truyện ngắn, dài…Thậm chí một bâng khuâng hay, nỗi buồn vu vơ…
Tóm lại, “Ở chỗ nhân gian…” là cột mục của bất cứ một đoản văn nào mà bạn muốn phổ biến, để đi tìm một / những đồng cảm nào đó.
Và, giờ đây là lúc, bạn có thể “lên đường” với chúng tôi. Trang nhà dutule.com
Trân trọng.
* Bài vở xin gửi về dutule@dutule.com
-----------------------------------------------------
TRƯƠNG PHƯỚC HOÀI NIỆM - “Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè…”
Tôi không biết trời mưa lúc nào. Chỉ biết khi tôi tan sở thì mưa đã lênh láng cùng khắp bãi đậu xe. Lấy chính chiếc túi sách của mình đội đầu, tôi chạy ra xe, hối hả mở cửa. Đầu óc tôi rỗng rang.
Nhưng khi đem được chiếc xe nhập vào dòng xe nối đuôi nhau giờ tan sở, với tốc độ chưa tới 20 miles một giờ, nghe mưa trên mui xe, thấy mưa trên cành lá hai bên đường, bỗng dưng trong tôi hiện ra tiếng hát Thái Thanh. Thái Thanh của “đêm nhớ trăng Saigon”. Thái Thanh với “Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè, nắng Trương Minh Giảng lá hè Tự Do…” Tôi muốn gọi ngay cho anh, chỉ để hỏi, anh đang ở đâu? Anh đang làm gì lúc này? Anh có còn nghe mưa, thấy nắng trong ca khúc của nhạc sĩ Phạm Đình Chương, như quá khứ chúng ta từng bao lần cùng nghe với nhau?
Nhưng anh, làm sao em có thể gọi cho anh, khi chúng ta đã mỗi người mỗi ngả?
(Gửi H., 20 tháng 3 ở Cypress)
Trương Phước Hoài Niệm.