- gửi thương mến.
khi những cơn mưa trễ đang muốn khép lại một mùa đầy hoài niệm thì tôi bỗng
dưng nghĩ nhiều đến bạn, thương mến đã cùng tôi chia sẻ ngày-hôm-qua và, thỉnh
thoảng, tìm đến với tôi trong ngày hôm nay im vắng.
tôi thường tự hỏi mình: khung trời hôm qua của chúng ta có còn xanh?! mỗi chúng
ta có còn ôm ấp cho mình một-đôi-cánh của niềm-tin-phong-phanh ví như chiếc lá
đã lìa cành suy tưởng. và, trong tận cùng mỗi người, ta có thấy chính mình, rất
thật, lúc soi gương.
... một ngày. một chiều-bình-thường. tôi không-bình-thường lang thang trên
những con đường quen thuộc. bất chợt mong có được một cái hồ-nguyện-ước giữa
Sài Gòn để mình thả xuống một đồng xu được/mất của cuộc đời. tôi, từ lúc chưa
đủ bản lĩnh để thoát khỏi sự khấp khởi của vận mệnh đến lúc có được quyền năng
chi phối (tương đối) đời sống của mình, hôm nay cũng đã hiểu một điều (không
giản dị), rằng: con người ta tàn nhẫn nhất khi chỉ sống vì mình, riêng.
bỏ thênh thang chiều, bỏ hoang liêu phố, về lại trong một góc vắng như mồ, nghe
“we pretend” của Demi Rousos, bình yên cảm nhận ý niệm bình yên từ từ... vụn
vỡ.
ta vờ như kết thúc chẳng tìm ra
và ta sống trong hôm qua vĩnh cửu
viễn vông viết thành dòng, không chấm phẩy
thời gian rồi vô thức, bỏ ta, trôi…
trong mắt tối, những thở dài lên khẽ
ta đã yêu như bất hủ cuộc tình
rồi yêu nữa, và yêu cho ta hiểu
bao giấc mơ đã có của hôm qua
và, một ngày ta đứng lặng, lạ, xa
tự hỏi mình: đi ngã nào, nối tiếp (?!)
sao chẳng biết
vì đâu mà không biết
ta trắng tay
giữa im vắng
- quy hàng
có ai đó nhắc tôi về khái-niệm-dã-tràng trong một thời khắc hoang mang. tôi
không màng những năm tháng đã đi qua, cũng không tiếc những điều tốt đẹp giờ đã
sang một trang mới, khác. đời sống vốn đã không có ranh giới cho bất cứ điều
gì. nhưng, tôi hiểu: ranh giới của tất cả phải có ở niềm tin.
thương mến, vẫn riêng trong tình bạn, tôi chọn cách sống hết tấm lòng. không
hoài nghi. không hủy hoại.
12 Nov. 06