Sớm mai, mở cửa bước ra, thấy khoảng sân nhỏ như rộng thênh và mênh mông gió. Gió vi vút thổi tung những mảng lá khô xao xác. Nhìn lên, bầu trời là một màu xám đục u buồn. Đâu còn sắc xanh biếc và những tia nắng rực rỡ của mùa thu còn sót lại khi bước chân của mùa đông đang chầm chậm ngoài kia.
Khi gió mùa về…
Dường như tâm hồn cũng trở nên nhạy cảm hơn với những biến đổi của mọi vật xung quanh. Và có những nỗi buồn vu vơ không duyên cớ. Như một buổi chiều nào đó, dừng chân nơi góc phố quen sau những bộn bề hối hả, mắt chạm vào nhánh bàng khẳng khiu với dăm chiếc lá đỏ. Từng chiếc lá gắng đốt cháy mình, như một sự tỏa sáng trước khi về với đất. Lặng lẽ. Những xác lá im lìm trên nền đất khô lạnh. Dẫu vậy, vẫn ánh lên niềm hi vọng vì biết rằng: suốt màu đông, cây bàng cô độc ủ ấm trong mình dòng nhựa sống âm thầm để khi bóng chim gọi xuân về, lộc biếc lại bung nở hồi sinh. Ngẫm ra, cuộc đời con người đôi khi cũng giống như cây bàng kia với bao thăng trầm, đổi thay: lúc thăng hoa tỏa sáng, lúc thua thiệt, chìm khuất. Nhưng sẽ không là tuyệt vọng, nếu biết giữ ngọn lửa của niềm tin và kiên nhẫn trước những gian khó.
Khi gió mùa về…
Cái lạnh se sắt cho tôi thấm thía hơn giá trị của hai chữ “ấm áp”. Sự ấm ấp đâu chỉ đến từ những chiếc áo ấm vừa vặn giúp đẩy lùi cơn gió lạnh. Ấm áp như một bữa cơm quây quần bên những người thân, rộn rã tiếng cười cùng lời thăm hỏi ân cần. Ấm áp như khi ngồi tán gẫu cùng bạn bè bên hàng ngô khoai nướng vỉa hè mặc cho bốn bề gió thổi…
Khi cảm nhận sự ấm áp của riêng mình, tôi chạnh lòng nghĩ đến những em nhỏ lang thang phong phanh trong chiếc áo mỏng giữa cái lạnh buốt giá của sương giăng, gió lùa. Năm tháng tuổi thơ thiếu thốn cho tôi thấu hiểu nỗi buồn tủi của người nghèo không có đủ áo ấm khi đông về. Đó cũng là dư vị nghẹn đắng mà truyện ngắn Nhà mẹ Lê của Thạch Lam đọng lại như vết nám u buồn theo kí ức tôi năm tháng. Mỗi khi lật mở lại trang sách đã cũ, từng câu từng chữ đều khơi lại trong tôi nỗi xúc động như lần đầu đọc chúng. Nhất là đoạn kết bi thảm: cái chết của người mẹ cùng khổ để lại bầy con nheo nhóc trong căn nhà lạnh lẽo, âm u. Những hình ảnh từ cuộc đời đã đi vào văn chương và từ văn chương lại đi ra cuộc đời như thế ! Giản dị nhưng đầy ám ảnh.
Khi gió mùa về…
Như nghe thoảng trong gió lời thì thầm trêu chọc của cô bạn thân năm nào: Trời muốn lạnh nên người ta cần có đôi. Những ai chỉ có một mình thì càng cần thêm một người khác nữa…
Gió lạnh về như lời nhắc nhở những đôi bàn tay tìm gặp nhau để san sẻ hơi ấm yêu thương. Những tình bạn được chắp cánh thêm bền chặt, khăng khít: ta chia nhau mùa hạ, ta bên nhau mùa đông. Cứ ngỡ rằng, mỗi khi trời trở gió tôi và bạn tay trong tay, mình cùng dạo bước qua những con đường nồng nàn hương hoa sữa. Vậy mà, bạn xa tôi, chỉ với một lời từ biệt giản đơn, để lại nơi đây một khoảng trống chơi vơi không thể lấp đầy.
Khi gió mùa về…
Chợt thảng thốt trước bao ước mơ còn dang dở. Phải là người bận rộn mới cảm nhận hết sự ngắn ngủi của thời gian : “Ngày tháng mười chưa cười đã tối”. Nhưng dẫu sao cũng xin cám ơn những cơn gió đã mang về hoài niệm, giúp tôi nhớ về mỗi ngày đã qua và mơ về ngày mới. Chút bâng khuâng trước thời khắc giao mùa, để biết động lòng trắc ẩn trước cuộc đời dài rộng này.
Hạ Long, đầu đông
Nguyễn Hạnh Nguyên