có những khoảnh khắc, tim ta bật lên tiếng gọi từng yêu dấu thân thuộc của cuộc đời. tiếng gọi của con tim làm nhắc nhở, làm lay thức, làm rung động khôn nguôi...
anh ơi...
mùa xuân đẹp như một lời hứa không khi nào thất lạc. mỗi năm một lần, mùa xuân làm góc nhà chúng ta sáng rực hoa cúc. mùa xuân với hoa cúc làm nên niềm hạnh phúc nhỏ cho từng hy vọng bền bỉ của đời sống có anh. anh vẫn cho em chọn sống với những mộng mị dẫu ngu si bởi cả hai chúng ta đều hiểu: tình yêu là sự tự do thuộc về. cuộc đời đã rất tử tế ở chỗ nó làm đẹp sự hiện diện của chúng ta ở chính nơi mình lựa chọn. em muốn anh vui với những gì anh chọn và yên lòng bởi em cũng có những điều vui nhỏ làm nên hạnh phúc của riêng mình. không gì ngoài sự yên tâm vừa đủ để tin rằng: mình đã nhìn thấy và thuộc về nhau. dẫu cho đời sống đã có vài ngày tươi đẹp, ấm áp và (dĩ nhiên) những ngày khác thì chẳng được như vậy. với chúng ta, hạnh phúc có lúc như ngói lợp, chỉn chu, thầm lặng, tưởng an nhiên nhưng vẫn ra chiều xô lệch. dẫu là thế thì cũng không sao cả. và, chúng ta vẫn yêu thương nhau, anh ạ!
bé-con ơi...
người ta thường ao ước điều gì trong những ngày xuân nhất của cuộc đời?! một phần cảm hứng đời sống Mẹ đến từ cuộc đời của những người phụ nữ khác thường. họ là Hypatia, là Artemisa, là Frida Kahlo, là Amelia Earhart. Hypatia dạy Mẹ: cái thứ vòng tròn hoàn hảo của cuộc đời khiến mình quên đi những hình dạng khác (có thể) còn hoàn hảo hơn. Artemisia dạy Mẹ sự thôi thúc, táo bạo. Frida dạy Mẹ sự miễn nhiễm những nỗi đau đàn bà nhất, những bi kịch phụ nữ nhất, những bất hạnh con người nhất. và Amelia Earhart dạy Mẹ sự trung thành quyết liệt dấn thân vào những đường phiêu lưu không giới hạn. dưới con mắt phán xét, người ta cho là những cá tính đó đã khiến họ tự hủy hoại cuộc đời mình. trái lại, Mẹ nhìn thấy một vẻ đẹp cuộc sống rất quyến dụ qua cuộc đời của những người phụ nữ như vậy. Mẹ chấp nhận bất cứ điều gì đời sống đem đến cho Mẹ: có thể là một chút lụa mềm hạnh phúc và cũng có thể là một… nhát gươm. từ những ngày xuân nhất của cuộc đời, Mẹ đã chọn cho mình sự quyết liệt dấn thân vào một đời sống không giới hạn. để hôm nay, Mẹ nghĩ mình cũng sẽ thật sự hài lòng và yên ổn khi chỉ làm một người phụ nữ bán trà sữa boba hay cafe starbuck. dẫu là thế thì cũng không sao cả. và, cả nhà chúng ta vẫn yêu thương nhau, con ạ!
bạn ơi...
này là những sớm xuân tinh tươm cùng bạn trò chuyện ở một góc cà phê lề đường. mọi sự như mới chỉ bắt đầu... tôi yêu cảm giác mọi sự lúc nào cũng như chỉ mới bắt đầu. sự bắt đầu nó đẹp và tử tế. đẹp vì nó tinh khôi, e ấp và khơi gợi. tử tế vì nó đầy nguyên, trọn vẹn và cho mình nhiều hy vọng. tôi hào phóng mở lòng mình ra như cánh cửa thênh thang đón nắng, đón gió. lòng tôi, ngày xuân mới, như căn phòng nhỏ chan hòa nắng, gió. vậy mà nắng và gió lại không hồn nhiên như bầy trẻ nhỏ, chúng như kỷ niệm không ngần ngại vồn vã đến trong góc lòng hiếu khách của tôi. chúng khiến tôi có phần bối rối. bởi còn một/vài thứ đã qua, trong cuộc đời, tôi chưa biết sắp xếp ở đâu cho vừa vặn. dẫu là thế thì cũng không sao cả. và, chúng ta vẫn yêu thương nhau, bạn ạ!
xuân ơi...
chiều 30. sau khi phụ Mẹ sắp cơm cúng mời ông bà về ăn Tết, mình tranh thủ đi bộ ra phố mua ít bao lì xì. sài gòn trống và rỗng. phố đường lặng yên một cách sửng sốt. mình cảm thấy như vỉa hè đang đi là của riêng mình, lòng đường trống trải kia cũng của riêng mình, cả bầu trời ko ai xâm phạm kia cũng là của riêng mình. gió lồng lộng. mình cảm nhận sự tự do cơi rộng và xóa mờ những giới hạn. đi trên con hẻm vắng tanh mà lòng mình đầy pháo tết. hồn pháo bảng lảng, hồn xưa lãng đãng, cái màu tết da diết biết chừng nào, cái mùi xưa nhức nhối biết bao nhiêu. mặt trời đỏ ối sau lưng. mình nhiều lúc đã như một người dưng, đi qua những thân thuộc cuộc đời để phút này bỗng thấy ra chừng vội vã, mặc cả từng chút ký ức vốn thân quen nhưng lại chẳng thuộc về. dẫu là thế thì cũng không sao cả. và, chúng ta vẫn yêu thương nhau...
xuân 2012. Trang. saigon.