NGUYỄN HỒNG - Vết Son Môi

18 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 13675)
NGUYỄN HỒNG - Vết Son Môi
chandung3-content
Tranh Lê Thánh Thư


Tôi khép cửa, đón phố.

Phố chiều nắng vàng màu mỡ gà đang non. Không phải là nắng gắt. Giá là nắng gắt để tôi có cớ mà cáu kỉnh. Cũng không phải là không có nắng để người ta có cảm giác thoải mái dễ chịu khi cởi bỏ mũ, áo che nắng ra đường. Màu nắng nhạt thếch. Buổi chiều lặng lặng. Phố không buồn. Không vui. Phố vô hồn, vô thức. Hay là tại tôi? Tôi cũng không biết mình đang thế nào nữa. Tôi không buồn. Không vui.

 Sáng nay lúc giặt áo cho Huy tôi thấy phía dưới ngực trái áo anh có vết son môi. Giật mình. Thảng thốt. Buồn ghen. Tủi hổ. Tất cả lẫn lộn lại rồi từ từ dày xéo tôi. Không cho phép mình nổi đoá hay tra khảo Huy bằng hàng tấn câu hỏi của một người đàn bà tự cho mình thực hiện quyền làm vợ khi nghĩ chồng không phải là của riêng mình, tôi tỏ vẻ bình thản. Huy cũng chẳng có dấu hiệu gì khác thường cả. Chẳng nhẽ...? Tôi rùng mình Tôi nghĩ đến Thái. Lúc ở bên vợ, tôi là ai trong tim Thái nhỉ? Có lần Thái bảo: “Vợ là vợ. Em là em. Đừng hỏi về vợ anh những lúc mình bên nhau cũng như anh chẳng bao giờ hỏi chuyện về chồng em cả. Vớ vẩn lắm”. Dẫu biết là vớ vẩn nhưng tôi nhớ Thái đến cuống cuồng nếu một ngày không được gặp mặt. Còn Thái sẵn sàng lao xe hàng trăm cây số chỉ để nhìn tôi trong chốc lát, trao gửi những nụ hôn vội vã rồi ai lại vào cuộc sống riêng của người ấy.

 Vết son môi trên áo Huy cứ đậm dần lên rồi chuyển sang bầm đỏ như màu máu đã bị đông lại. Phía cuối góc cầu thang tối, cụ bán nước không vồn vã mời tôi vào uống bát chè chát như một việc thường làm, cụ vừa rót nước mời khách, vừa đưa mắt về phía tôi: “Cô Hạ không gửi chìa khoá lại cho chú Huy à?”. “Con chỉ đi một lát rồi về thôi bà ạ”. Chào bà cụ, tôi xuống phố. Con ngõ nhỏ nối từ khu tập thể nhà tôi ra phố lớn uốn cong hình chữ S . Đứng trên sân thượng nhìn xuống đoạn đường giống hệt cơ thể một cô gái mới lớn đang khoe mình.Tràn đầy sức sống. Căng tròn tình yêu. Nhưng hôm nay cô gái mới lớn của tôi nằm ngây thuỗn, không phải là hình chữ S tràn đầy sức sống mà méo mó, xẹo xọ, xộc xệch một cách hớ hênh, cẩu thả. Tự dưng tôi thấy ghét con ngõ này. Nơi con ngõ này lần đầu tiên Huy đặt nụ hôn dài bất tận vào bờ môi con gái còn trinh của tôi. Nụ hôn vị tình yêu thuần khiết dẫn dắt tôi đi đến hôn nhân với Huy. Nó đã làm tôi say đắm và thoả mãn cho đến ngày tôi gặp Thái. Cũng tại con ngõ này Thái đã đặt những nụ hôn ngấu nghiến xác thịt lên môi tôi, mắt tôi, lên khắp thân thể tôi trước lúc đưa tôi về với chồng. Con ngõ vô tri không biết hay cố tình giấu nhẹm những vết tình loang lổ tôi dành cho Thái, những truy hoan trong lạc thú ngoài chồng ngoài vợ nơi gốc cây trứng cá tranh sáng, tranh tối này. Thái lột bỏ quần áo trên cơ thể tôi cũng vội vàng, nhanh chóng, gấp gáp như tôi vứt bỏ cái mác là người đàn bà đã có chồng. Ở bên Thái tôi quên rằng tôi đã có Huy, quên luôn Huy chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Tôi quên hết.

Thái là nhạc sỹ. Tôi quản lý đội nhạc kịch của nhà văn hoá thiếu nhi Thành phố. Công việc vô tình đùn đẩy chúng tôi đến gần nhau và là cái cớ để chúng tôi tìm nhau. Hình ảnh Thái sở hữu cây đàn trên sân khấu hay ở bất kỳ nơi đâu đã làm trái tim tôi không đập nổi những nhịp đập yêu thương dành riêng cho chồng nữa. Tôi cắp trái tim đa mang rón rén đi theo tiếng đàn của gã nhạc sỹ đa tình, thích thú xen lẫn với sợ hãi.

Mệt mỏi với những suy nghĩ, tôi chỉ muốn trở về nhà rúc đầu vào nách Huy tìm bình yên trong giấc ngủ. Hốc nách nhẫn nại đợi chờ tôi, dỗ dành, vỗ về, che chở. Đã bao lần tôi giấu vào đấy những giọt nước mắt nhớ nhung, giận hờn dành cho Thái. Chỉ cần tôi bảo: “Em mệt, cưng ạ” Huy sẽ không đòi hỏi. “ngủ đi em”. Huy hôn lên tóc vợ trước khi chìm vào giấc ngủ. Tiếng thở đều đều ngoan hiền như trẻ thơ mà mỗi lần không ngủ được tôi cứ chong mắt lên nhìn không biết chán, rồi lại thút thít thèm thuồng. Huy thường cười trong lúc ngủ. Nụ cười nhẹ như là mãn nguyện. Nhiều lúc tôi thấy yêu, nhiều lúc tôi thấy ghét. Nhiều lúc nó làm tôi đau đớn, dày vò bởi cảm giác tội lỗi của một người đàn bà ngoại tình. Vết son môi lại hiện hình trong đầu tôi. Quái lạ. Tôi thề là tôi không ghen. Thật đấy. Nhiều lúc tôi chỉ muốn Huy cũng có một ai đó, cũng trốn vợ dối con bù khú ở một nơi nào đó. Biết đâu như thế tôi đã không có Thái. Tình yêu chỉ sống khi bị bỏ đói. Giá mà Huy cũng cho tôi đói lả đi vì cảm giác thiếu vắng, khát cháy vì cảm giác phải chờ đợi chồng. Đằng này Huy cho tôi no nê đến mức tôi thấy bị bội thực. Huy chẳng có lỗi gì khi dành trọn vẹn tình yêu cho vợ. Lỗi là ở người đàn bà tham lam thích nổi loạn, không cam chịu cuộc sống là hòn bi ve trong tôi. Na bảo: “Mày sướng quá hoá rồ. Đến một lúc nào đó Huy không chịu nổi nhiệt là to chuyện đấy”. Thì rõ là to chuyện rồi còn gì nữa. Huy đã để lại vết son môi của một người đàn bà khác trên áo mình, cẩu thả như tôi đã từng mang cả ví, dao cạo râu và đồ lót của Thái về sau mỗi chuyến đi công tác. Nhưng tính Huy không hay để ý, thành thử những đồ dùng nhỏ nhỏ của Thái vẫn hay lẫn vào đồ dùng của tôi để những lúc nhớ Thái tôi đưa ra mân mê từng thứ một.

Tôi thả bộ trên con phố cũ, nơi ngày xưa Huy gò lưng đạp xe đưa người yêu đi dạo phố, ăn những que kem tình nhân mỗi chiều sau khi tan lớp. Vòng tình yêu đều đặn quay tròn nhịp nhàng. Mắt Huy cười trong veo. Huy bảo: “Em có một đôi mắt bồ câu đen tròn soi vào chỉ thấy buồn”. Nỗi buồn đắm đuối nhấn chìm Huy từ cái nhìn đầu tiên sau đêm lửa trại của đội sinh viên tình nguyện. “Biết buồn rồi còn cưới người ta làm gì?”. “Vì anh yêu đôi mắt buồn, Yêu người con gái có đôi mắt buồn”. Đơn giản thế thôi sao Huy. “Chỉ vì một đôi mắt buồn mà phải cưới luôn một bà vợ”. Huy nheo mắt cười. Nụ cười cũng đơn giản như tình yêu Huy dành cho tôi vậy.

Chiều đổ bóng xuống cây sấu già bên hồ Lúc Lắc. Tôi vẫn hay ra đây ngồi một mình, thường là những lúc thấy đầu mình trống rỗng. Không có Thái, không có Huy, không công việc, gia đình đeo bám, chỉ có những ý nghĩ lộn xộn không hẳn buồn mà cũng chẳng phải là vui. Hình như có tiếng bước chân người ngập ngừng sau lưng, tôi chẳng buồn quay đầu nhìn lại. Có thể người ta cũng muốn ngồi một mình như tôi, cũng có thể là cướp giật hay móc túi. Nếu người ta hò hẹn một ai đó tại chiếc ghế đá này tôi sẽ nhường. Còn nếu là cướp giật hay móc túi thì tôi lại càng không sợ. Tiền tôi không có nhiều, chỉ đủ tiêu cho những việc vặt vãnh hàng ngày, dư giả đôi đồng tôi mua sắm đồ dùng cho mình, cho Huy, cho con gái, thỉnh thoảng cho mẹ một ít... coi như mình cũng kiếm được tiền. Huy đặc biệt không thích tôi đi làm, tiền lương không đáng kể mà lại suốt ngày đấu đá giành giật nhau, rồi những buồn vui ở cơ quan tôi lại lôi về nhà, chỉ tổ làm Huy mệt mỏi. Mấy bận tôi suýt nghỉ nhưng Thái bảo: “Em nghỉ thì chúng mình gặp nhau bằng cách nào?”. “Thì anh lại tìm cô khác, trẻ trung hơn, hấp dẫn hơn”. Thái lắc đầu, búng vào mũi tôi: “Nói gì nghe tuyệt tình vậy?”. Bạo miệng là thế nhưng khi nói ra tôi thấy đau nhoi nhói ở ngực. Tôi yêu Thái mất rồi. Tôi quen với việc nhớ Thái mỗi sáng thức dậy, quen với những giấc ngủ vùi trong nách chồng. Tôi muốn có cả hai. Vậy mà đôi lúc tôi thấy cô đơn kinh khủng.Ví như lúc này. Giá mà tôi có thể khóc... “Chị Hạ ngồi một mình thôi à, không về thăm bà ngoại với anh Huy và bé Bống ư?” Thì ra là Nguyệt. Nguyệt còn trẻ. Mái tóc dài chấm thắt lưng, đen và bóng mượt, đôi mắt to tròn tinh nghịch, trẻ trung chứ không buồn như mắt tôi. Đã nhiều lần Huy kể chuyện về Nguyệt: “Cánh tay phải đắc lực của anh đấy”. Tôi có bóng gió xa xôi. Nhưng tôi thấy Huy ít ra khỏi nhà vào buổi tối, ít về muộn sau giờ làm việc, không nhẽ tôi nghi ngờ Huy. “Chị có việc đột xuất trên cơ quan, đợt này đang chuẩn bị cho các cháu tham gia trại hè”. Tôi nói dối, cứ nghe lòng chộn rộn. Mà sao Nguyệt biết là Huy đang ở đâu nhỉ? Chẳng lẽ... Không đời nào, một người chỉ biết đến công việc như Huy thì làm sao bị cô bé này lôi kéo được. “Nè, em hỏi thật nhé, không phải vì vết son môi trên áo sếp em đấy chứ?”. Tôi giật mình. Lại còn thế nữa. sao Nguyệt không nói thẳng ra đi để tôi có cớ mà ghen, biết đâu trong lúc nóng giận tôi sẽ cao thượng “bàn giao” Huy lại cho Nguyệt luôn, đằng này cứ úp úp, mở mở, lại còn tỏ như không quan tâm gì đến tâm trạng của tôi nữa. “Em vừa gọi điện cho anh Huy, có một hợp đồng bị đơn phương chấm dứt, bên A họ giục ghê lắm, đang chờ anh Huy giải quyết gấp nhưng anh ấy không chịu. Khi đã dành trọn vẹn thời gian cho gia đình thì công việc không là cái gì cả, có cần quá mà gọi kiểu gì cũng bị mắng te tua. Còn vết son .... Của cái Hoa đấy...”. Nguyệt cứ cười rúc rích: “Có anh trong công ty đi công tác nước ngoài, mua cho chị em một ít mỹ phẩm làm quà, thấy thỏi son để trên bàn làm việc của anh Huy nên nó lấy ra chọc giận anh ấy đấy. Em bảo nó có hù đằng trời anh Huy cũng chả sợ vì chị có bao giờ ghen, đúng không?”. Tôi cười nhạt nhẽo. Ừ! Tôi đâu có dành nhiều thời gian cho Huy để mà ghen. Lâu rồi, cũng không biết là từ lúc nào nữa tôi quên mất những dỗi hờn kiểu trẻ con với Huy, quên mất Huy cũng đang còn trẻ lắm, lại đẹp trai, lại có tài, lại là sếp nữa... Tôi dành phần lớn thời gian cho công việc, một ít nữa cho con gái, một ít nữa cho Thái. Quỹ thời gian của mỗi con người có hạn mà tôi lại quá tham lam, nhiều lúc không có việc gì cả tôi cũng cứ tất tất tả tả, chỉ mong có thời gian rảnh để không bị động khi tìm đến với Thái. Những lời Nguyệt nói ra hoá giải phần nào những rối rắm trong tôi rồi lại ân hận vì những nghi ngờ không đáng có. “Chiều cuối tuần mà Nguỵêt không đi chơi đâu à?” “Em tạt qua công ty giải quyết nốt một số việc. Tính anh Huy cẩn thận, báo cáo không đầy đủ lại bị mắng. Mấy hôm nay bận quá nên sổ sách giấy tờ trong phòng anh ấy cứ rối tung lên, tiện thể em qua dọn lại luôn”. Nguyệt chu đáo là thế, Huy khen là phải. Tự dưng tôi thấy mình thừa thãi và vô vị đối với Huy quá. Nguyệt rủ tôi lên công ty nhưng tôi từ chối khéo. Có chỗ nào dành cho tôi trên đó đâu. Không có chỗ nào cả. Không hề...

Tôi cứ đi thế, miên man, vô định. Có chiếc ô tô chạy ngược chiều bắn bùn đất tung tóe vào người tôi, hình như là xe của Thái. Mà đúng là Thái thật. Màu áo quần, cái đầu tóc rối bờm xờm, đôi xăng đan tôi mua hôm sinh nhật Thái... chẳng lẫn vào đâu được. Dẫu có ở giữa hàng ngàn, hàng vạn người tôi cũng tìm ra Thái huống chi bên lề đường trông trơn người trong buổi chiều nhập nhoạng này. Nhưng Thái đang đi cùng vợ con, vẻ mặt ngời hạnh phúc. Thái cho xe rẽ vào quán cũ, nơi mà hôm qua, hôm kia tôi ngồi ăn tối với Thái ở đó. Nỗi cô đơn len lỏi chạy sâu vào xương tuỷ, làm buốt cóng tim tôi đau nhức nhối. Giờ này chắc Huy và bé Bống cũng đang ăn cơm tối với bà ngoại. Kiểu gì bà cũng nấu canh chua cá lóc, có thêm mấy quả cà pháo dầm muối ớt nữa, Huy sẽ vừa ăn vừa thổi phù phù. Mẹ chiều Huy như thể là con riêng của mẹ vậy vì thế mà Huy được luớt hay mách lẻo với mẹ. Mẹ sẽ mắng tôi không biết chiều chồng, rồi như sợ mẹ mắng mãi tôi sẽ buồn, lại cười cầu hiền: “mẹ nấu canh cá ngon tuyệt, nhà con nấu cũng ngon, chỉ tội đợt này hơi bận nên bố con phải ăn cơm cô hàng xóm suốt”. Đúng là cái kiểu vừa đấm vừa xoa đáng ghét. Tối nay, tôi sẽ hỏi tội Huy có mách lẻo gì với mẹ không và sẽ cho “hắn ta” một trận nên cơm nên cháo luôn. Không biết hai bố con đang làm gì nhỉ? Nhớ quá!

Tôi về nhà khi đèn phố đã sáng rực, soi rõ con ngõ ngoằn ngoèo trước khu tập thể dẫn vào nhà tôi. Ánh đèn đường soi qua những tán cây trứng cá thả xuống nền đất muôn vàn vì sao lấp lánh, tý tách cười reo. Tôi chạy vội lên nhà, băng qua 2, rồi 3 bậc cầu thang một. Cánh cửa khép hờ. Nhạc du dương trầm bổng. Bé Bống đang say sưa đàn. Và kia. Là Huy đấy. Là Nguyệt đấy. “Cô dạy cháu đánh bài khác đi, bài một con vịt nè, à không, bài ba ngọn nến lung linh cơ, con sẽ đánh đàn tặng bố nhân ngày sinh nhật, sắp đến sinh nhật bố Huy rồi.”.Ừ nhỉ! Hình như là ngày mai đấy, không, ngày kia cơ, đúng rồi, ngày kia là sinh nhật Huy. Đã 3 mùa sinh nhật Huy trôi qua trong men rượu chếnh choáng nên tôi cũng không để ý đến nữa. Tôi chỉ nhớ mang máng hình như có 1 sinh nhật Huy ngủ lại công ty, tôi có đi tìm rồi ngủ luôn với anh ở đấy, một sinh nhật mấy ông bạn đưa về, một sinh nhật, gần đây nhất là Nguyệt. Tôi chỉ nghe bé Bống kể lại thế vì tôi còn về muộn hơn Huy, tôi bận tiếp khách và chia sẻ thành công với Thái nhân dịp anh ra album mới. Tiếng nhạc dìu dặt, Tiếng hát của Nguyệt, của bé Bống. Huy cũng hát, giọng khô như giọng đọc bài thuộc lòng của con gái tôi mỗi sáng, không trong veo và luyến láy như giọng Thái mỗi lần lên sân khấu nhưng ấm áp yêu thương đến lạ. Rõ ràng là gia đình của tôi đấy, chồng và con gái yêu của tôi đấy, cớ sao tôi phải thấp thỏm đứng ngoài ngó vào. Và người đàn bà kia, và vết son môi trên áo chồng tôi... sao lại thế được nhỉ? Mấy lần tôi định đẩy cửa bước vào, tôi sẽ xé xác cô ta thành trăm ngàn mảnh và vứt vào sọt rác bên đường... Nhưng tôi không lê nổi bước chân mình qua bậu cửa. Chỉ một chút cố gắng nữa thôi là tôi có thể dành lại Huy từ tay người đàn bà kia.Toàn thân tôi tê cóng, chân tay tôi líu ríu chực ngã khuỵ. Đã hơn 10 giờ rồi, bé Bống kêu buồn ngủ: “Con không chờ mẹ nữa đâu, bao giờ mẹ cũng đi làm về muộn, con ngủ trước, lát nữa mẹ về bố bảo mẹ sang phòng để con chúc mẹ ngủ ngon bố nhé”. Không con yêu, con đừng ngủ vội, con phải đuổi người đàn bà kia ra khỏi nhà mình trước khi nó kéo bố ra khỏi tay mẹ con mình chứ. Con phải giúp mẹ, phải giúp mẹ nhé con yêu. Tôi van lơn, tôi rên rỉ, tôi cầu cứu con gái.... nhưng nó đâu còn nghe được lời tôi nói nữa. Nó đã quen cuộc sống không có tôi, quen với sự xuất hiện kịp thời của Nguyệt mất rồi. Gió thổi xoắn xuýt làm lung lay cánh của. Tiếng Huy rất nhẹ: “Trời sẽ mưa to đấy, em về sớm kẻo mắc mưa. Em mà nghỉ ốm là công việc một mình anh gánh, khi đấy chắc phải giải thể công ty mất”. Gió thổi mỗi lúc một mạnh, cánh cửa gỗ va đạp liên hồi rồi đóng sầm trứơc mặt tôi. Có sự yên lặng ma quái phía sau cánh cửa. Tôi quay gót chạy miết. Một bậc cầu thang, hai bậc cầu thang, rồi ba rồi bốn...rồi tôi rơi vào hư không mê man, bất tỉnh. Máu. Máu từ đâu chảy lênh láng khắp mình tôi, nhuộm đỏ con ngõ có thân hình cô gái mới lớn, nhuộm đỏ cây trứng cá tranh tối tranh sáng nơi tôi trao nụ hôn con gái cho Huy và chia thân xác với Thái. Máu chảy tràn trên làn môi mềm mại Huy đặt lên môi tôi, chảy nhễ nhãi trên vòng tay mạnh mẽ siết chặt của Thái. Vết son môi trên áo chồng tôi cứ ngoác ra cười ngạo nghễ. Nụ cười vấy máu.

Nguyễn Hồng
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 7191)
Ngoài món tiền gửi ngân hàng ở ba bốn dạng trương mục khác nhau, tôi còn một ít tiền mặt nhét trong một băng video cất trong va-li trống gác trên đầu tủ quần áo.
20 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 6641)
Tiểu Ngục hỏi: Tại sao con cứ mãi nhớ một người như vậy? Con đã uống nước sông Đoạn Hà. Con đã cùng ta chịu thử thách qua bao nhiêu khoảnh khắc của nước trời
16 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 8147)
Ba mê cờ tướng bỏ cơm. Ba ngồi ở nhà bác Mười từ sáng sớm. Trưa con chạy qua mời cơm, bác Mười bảo: “Ba mày đang đem pháo dẹp xe mã người ta, không về được đâu!”
10 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 10622)
Tôi đứng giữa phố Sét tưởng như từ lâu lắm rồi. Con đường vắng tanh, dài hun hút như một giấc mơ không có đoạn kết
03 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 7257)
Đi đến đầu chợ Lò Vôi đã nghe tiếng nhốn nháo rồi tiếng chân người chạy rầm rập.
12 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 8610)
Hai tay Hoàng Anh níu lấy tay tôi và đôi mắt to tròn của nàng long lanh nhìn lại tôi, tôi tưởng chừng như chưa bao giờ thấy nàng đẹp và ngọt ngào đến như thế!
09 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 7633)
Bắt đầu từ tuổi đi học đến lúc trưởng thành. Mẹ tôi nhất nhất tuân theo lời giáo huấn của các ngưòi lớn như một sự tùng mệnh
05 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 7443)
Đã gần trưa mà Khệnh vẫn chưa mó mẩn được việc gì, hết đi ra lại đi vào, rồi lại uể oải ngồi phịch xuống cánh phản mố
02 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 8751)
Rời khỏi quán La Pagode, Hưng chạy xe gắn máy ngang qua đường Trương Định, bất ngờ một chiếc xe Honda vọt tới
26 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 7347)
Nằm gọn trong thung lũng sông Vàng, sau trận lụt từ trên cao nhìn xuống làng Hạ nham nhở, loang lổ như một bức tranh vẽ dở chưa khô mực.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17040)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12256)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18988)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9170)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8340)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 609)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 980)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1171)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22464)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14001)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19178)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7896)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8815)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8499)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11063)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30715)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20817)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25512)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22911)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21731)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19788)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18056)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19254)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16922)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16115)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24505)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31956)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34935)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,