TRẦN YÊN HOÀ - Rớt xuống ấu thơ, tôi

08 Tháng Năm 201312:00 SA(Xem: 8449)
TRẦN YÊN HOÀ - Rớt xuống ấu thơ, tôi

Tìm đâu những ngày thơ ước mơ. Tìm đâu những ngày hết mong chờ. Ngày thơ biết tìm đâu, ngày thơ biết tìm đâu? Biết tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ? Hoàng Thi Thơ

 ndt-05-nanglua-content-content

Chuyện anh y tá có tên là Tá ở nhà tôi cũng có nhiều chuyện vui. Anh Tá ở đâu ngoài Câu Lâu. Lúc đó tôi thấy ngoài cái xã Kỳ Mỹ của tôi, còn những ai ở xa đều xa tít tắp. Như anh Tá vào ở trọ nhà tôi, mẹ tôi nấu cơm tháng cho ăn. Buổi trưa thì có thêm thầy Hào, thầy Hiên…Chắc mẹ tôi cũng kiếm thêm được chút tiền chợ. Khoảng hai ba tuần, hoặc một tháng, anh Tá mới về thăm nhà một lần. Anh về thăm gia đình ảnh “ngoài nớ”. Anh đi xe đạp, xuống ngã ba Chiên Đàn đón xe đò, bỏ xe đạp lên mui.
Trạm y tế xã chỉ có một anh Tá làm việc, anh bao thầu hết mọi chuyện như khám bịnh, cho thuốc, tiêm thuốc…cho bệnh nhân…Anh còn hơn một bác sĩ nữa. Anh chiều về nhà tôi còn đi tiêm thuốc tư cho dân nữa, ai có bịnh, mua thuốc tiêm thì đến nhà tôi tiêm, nếu bịnh nặng thì ảnh tới tận nhà tiêm, chắc là tiền công cũng cao hơn…
Cha tôi dành riêng cho anh Tá một cái giường, không có phòng riêng, tối ảnh đọc sách hay ngủ, nghỉ, cũng ở trên cái giường đó.
Chuyện không có gì đáng nhớ nếu không có chuyện mấy tháng sau, vợ anh Tá từ “ngoài nớ” vô thăm.
Tôi lần đầu tiên gặp được một người thiếu phụ đẹp là lùng. Chị Tá tên là Liên. Chị có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú, đôi má luôn ửng hồng, đôi môi cũng đỏ hồng, luôn luôn chum chím, che hàm răng đều và trắng. Đó là sắc đẹp trời cho chị Liên và chị đã thuộc về anh Tá đã gần mười năm, năm chị mười tám tuổi. Anh chị đã có một đứa con gái, một đứa con trai. Chị nhớ chồng nên cuối tuần vào thăm, để hai con nhờ bà ngoại trông hộ. Tôi đi học về, chiều thứ bảy, thấy người đàn bà ở phòng khách, tôi nhìn chị là “bị choáng” ngay.
Không có ai ở nhà, chỉ có mình chị. Anh Tá chắc đi tiêm thuốc cho bịnh nhân ở quanh xóm. Nghề y ta ở một vùng xa như quê tôi lúc bấy giờ, còn “ngon” hơn bác sĩ bây giờ. Cả xã cũng mười ngàn dân, chỉ có một mình anh săn sóc sức khoẻ. Ban ngày thì làm ở trạm y tá xã, buổi chiều về nhà, tắm rửa thay đồ, anh lại đi thăm bịnh, chích thuốc. Anh “hốt” tiền là cái chắc.
Chị Liên vào thăm anh buổi xế trưa, mẹ tôi đã đi chợ hay đi làm ngoài ruộng không biết, cha tôi thì đi lên cơ quan xã, nên chưa ai trong nhà gặp chị. Tôi nhìn chị đang ngồi trên ghế dựa ở phòng khách, thấy tôi vào nhà, chị đứng lên:
-Em đi học về đó hả?
Tôi ngó chị một cách ngạc nhiên, lẫn say mê vì chị đẹp quá. Chị hỏi vậy chắc chị đã nghe anh Tá kể lại, trong nhà này có thằng nhóc là tôi, đang là học trò tiểu học, ôm nhách và đen thui vì dang nắng suốt ngày.
Tôi chỉ có chong mắt ếch nhìn chị Liên và lí nhí trong miệng vì bị khớp:
-Dạ.
Chị nói tiếp:
-Chị là Liên, vợ anh Tá từ Câu Lâu vào thăm ảnh. Mẹ em bao giờ mới về?
Tôi đáp cộc lốc, con nhà quê đâu có văn vẻ được:
-Chặp tối mẹ mới về.
Chị Liên vào trong giường, chỗ ngủ của anh tá lấy ra một gói kẹo cho tôi. Tôi nhìn chị từ đầu đến chân. Trời ơi! Sao có người đẹp lạ lùng như thế này, nước da chị trắng bóc, dáng người thanh mảnh làm sao, cặp giò chị đúng là “cao tới nách”. Chị bận cái quần lãnh đen láng mướt, cái áo may kiểu bà ba trắng mỏng ôm sát người, chừng đó thôi cũng làm tôi lâm vào cảnh “chết điếng”.
Tôi nghĩ ngay đến cái anh Tá nhà ta, dù là y tá nhưng anh Tá trông rất nông dân tay lấm chưn bùn, không một chút gì văn vẻ. Người anh lùn khoảng thước năm, tóc thì khô, mặt thì vuông với làn da mặt sần sùi. Tôi thấy hai vợ chồng này không xứng đôi chút nào, mà sao tôi chị Liên có vẻ cưng chiều anh Tá lắm.
Tối đâm ra ngơ ngẩn khi ra ngoài sân chơi cò cò một mình, tôi buồn quá. “Tôi buồn không biết vì sao tôi buồn” khi tôi mới mười hai tuổi. Nhưng thật sự là tôi đã quá đa cảm khi nhìn thấy một nhan sắc quá tuyệt trần của chị Liên mà đem gán thân cho anh Tá. Thế mà anh Tá đâu có thương vợ nhiều nhặn gì cho cam. Ảnh ở trọ nhà tôi nên tôi biết, quãng đường từ chỗ nhà tôi ra chỗ anh Tá đâu khoảng bốn mươi cây số, đi xe đò chỉ một tiếng rưỡi, thế mà một tháng ảnh mới về nhà một lần. Còn lại thì thời gian ngoài chuyện đi làm trên bệnh xá xã, ảnh về chỉ có hai chuyện, nếu có ai kêu đi chích thuốc thì ảnh đi, còn không thì ảnh sẽ đi nhữ chim cu đất. Tôi thấy anh Tá mê món ăn chơi này lắm. Ảnh có hai cái bẫy cu mồi, ảnh treo ở ngoài hàng hiên nhà tôi, suốt những lúc nghỉ, anh cho chim ăn, còn rãnh rỗi ảnh đi mồi ở trong vườn mấy người trong xóm. Sao ảnh có người vợ đẹp quá như thế này mà một tháng mới về thăm một lần, sao cái thân hình mảnh mai của chị Liên, tối nằm một mình, dù đêm đông lạnh lẽo hay đêm hè nóng bức, không có chồng bên cạnh là một điều quá buồn tẻ.
Tôi lại đâm ra suy nghĩ vẩn vơ, không biết hai người này có yêu nhau không, có sống hạnh phúc không? Có tình yêu sao không tìm về với nhau, gần gụi nhau mà phải sống xa như thế. Suốt hai năm anh Tá ở trọ nhà tôi, tôi cộng lại thì ảnh có mặt ở với chị Liên không đầy một tháng. Tôi mới nói chuyện với chị Liên đôi ba câu, mà tôi đã thấy mê mẩn tâm thần, nhất là tôi mê mái tóc dài chị thả xuống sau lưng, cũng như đôi mắt chị lớn, tròn và đen lay láy. Có người vợ thế mà bỏ đi biệt thì nghĩa là sao?
Tôi lại ngồi chơi một mình ngoài sân với mấy ô ăn quan, chơi để làm ra vẻ thế thôi, chứ tôi đâu có chơi gì đâu, chỉ giả bộ để nhìn chị Liên đi qua, đi lại trong nhà, nhìn chị Liên ra giếng nước rửa mặt, nhìn chị Liên lấy gàu xối nước rửa chân. Chị sợ nước văng ướt hai ông quần nên một tay chị cầm hai ống quần kéo lên cao. Tôi lén ghé mắt nhìn và kêu trời ơi một lần nữa. Hai ống chân chị vừa thuôn, vừa dài, vừa trắng, láng o không có một dấu vết gì, thế mới thật là một giai nhân tuyệt sắc.
 
Mẹ tôi về nhà lúc chạng vạn tối. Mẹ bước vô nhà, chà chà cái chân trên nền gạch, mẹ tôi vốn đi chân đ ất, ít bao giờ có mang guốc, giép. Nhìn vào trong thấy chị Liên, đang ngồi nơi bàn giữa nhà:
Mẹ tôi hỏi:
-Ỏa, ai đây?
Chị Liên đứng dậy:
-Thưa bác, con là Liên, vợ của anh Tá từ Câu Lâu vô thăm ảnh, cả gần hai tháng nay không thấy ảnh về, không biết bệnh hoạn gì không nên con ghé vô thăm thử.
Mẹ tôi vốn quý khách nên bà vồn vã:
-Thế à, vậy chị là chị Tá, ảnh không bịnh chi mô, nghe ảnh nói bệnh nhân quá nhiều nên ở lại để chăm sóc bệnh. Hôm nay rãnh chắc ảnh đi mồi cu, anh mê đi mồi cu lắm, có khi tối mịt mới về.
Thôi chị ngồi chơi đó đi, đợi ảnh về, tôi đi nấu cơm.
Chị Tá dạ dạ trong miệng rồi quày quả vào buồng lấy ra nào chuối sấy khô, nào một bịch nhộng tằm đã luộc, bánh đậu xanh. Chị bày ra bàn rồi xuống bếp mời mẹ tôi lên:
-Thưa bác, con lần đầu mới vô thăm bác, thăm anh Tá, có chút quà quê, con biếu bác ăn lấy thảo.
Mẹ tôi xởi lởi:
-Chị bày vẻ biếu xén chi cho tốn kém, ở đây tui tôi không thiếu thứ gì đâu, nhà gần chợ nên thứ gì cũng có.
Chị Tá cố ép mẹ tôi nhận, còn tôi thì chạy vào ngồi dưới nền nhà nhìn lom lom vào mặt chị Liên, nhìn khuôn mặt ấy tự nhiên tôi thấy mình mất bình tỉnh, nhưng cũng khoái vô cùng.
Mẹ tôi cứ để mấy món quà của chị Liên trên bàn, quày quả xuống bếp nấu cơm. Chị Liên nói:
-Bác có làm gì cho con phụ giúp nấu bếp với. Cho con làm một tay cho vui.
-Thôi chị ngồi chơi đi.
Nói vậy nhưng chị Liên cũng theo mẹ tôi xuống bếp. Tôi cũng đi theo như cái đuôi, tôi đi theo chỉ đứng ngó thôi, chị phụ mẹ tôi thổi lửa, một chốc, quay lại phía sau thấy tôi, chị hỏi:
-Em tên gì?
-Cu em.
-Không, tên đi học kia.
-Nhị.
-Nhị học lớp mấy?
-Lớp nhứt.
-Học giỏi không?
-Giỏi chớ, đứng nhất, nhì trong lớp.
-Giỏi he.
Tôi lại ngồi gần chị Liên. Chị lấy cái ống thổi bằng tre chu miệng lại thổi lửa, ngọn lửa bùng lên. Tôi thấy gương mặt chị đỏ lên vì ngồi gần lửa. Chị nấu ăn “văn vẻ” hơn mẹ tôi, mẹ tôi thì nấu ào ào, miễn sao cho vừa ăn thì thôi, còn chị Liên kho món này, xào món kia hoặc nấu canh. Trông chị làm rất “điệu nghệ”.
Chị còn hỏi tôi nhiều chuyện về anh Tá ở đây ra sao? Chắc chị dọ hỏi, điều tra tôi về chồng chị. Tôi cũng thật thà trả lời là anh Tá chỉ lo làm việc, đi mồi cu thôi, không chơi bời lang bang gì hết.
Khi chị làm đồ ăn gần xong, chị ôm lấy đầu tôi, kéo sát vào người chị và hôn trên tóc, chị nói:
-Thôi cưng đi ra giếng tắm đi, rồi vào ăn cơm, chắc bác trai và anh Tá cũng sắp về, dọn cơm ăn là vừa. Đi cừng, đi tắm cho sạch đi cưng, chị thương.
Chị lại ôm đầu tôi nựng một cái nữa. Tôi lại “điếng người”, thốt lên tiếng dạ như hút sâu trong cổ họng không ra lời, tôi thấy choáng thực sự. Cái “hít” đó và câu nói đó như là “lệnh”, khiến tôi phải ra giếng cởi áo quần, đứng trần truồng tắm, quê tôi thường vậy mà. Tôi không giám xát tay mạnh vào mái tóc sợ bay đi hơi hướm chị Liên vừa chuyền qua, bằng cái hun phớt trên mái tóc với câu nói nựng yêu “đi tắm đi cưng.”
Tối đó mới là buổi tối thú vị. Anh Tá đi mồi cu về, gặp vợ, anh cũng vui chút đỉnh, nhưng không tỏ sự ân cần quá mức. Cha tôi về, tắm rửa xong là cả nhà ngồi quanh bàn ăn cơm. Bây giờ nhà tôi chỉ có cha mẹ và tôi, anh Giảng đi học dưới thị xã, chị hai tôi đi “nguồn”.

Buổi ăn trôi qua bình thường. Cha tôi hỏi thăm chị Tá ở ngoài quê ra sao, khen chị nấu đồ ăn ngon, mẹ tôi thì khen chị Tá giỏi dang, ở một mình mà quán xuyện một sạp bán hàng tạp hóa. Chỉ có anh Tá là ít nói.
Tôi học bài qua quít rồi đi ngủ, ở nhà quê thường ngủ sớm. Vấn đề “ngủ” bây giờ mới là nan giải. Mẹ tôi là người đàn bà nhà quê hay kiêng kỵ đủ thứ, như là con gái thường không được lên nhà trên, đi đứng không được chun qua dây, qua miếu thì phải cúi đầu, cho nên chuyện ngủ chung , dù là vợ chồng, mẹ tôi cũng kiêng kỵ dữ lắm. Điều này ở trong nhà trước đây cũng có vài ba cặp vợ chồng bà con đến thăm chơi, ở lại, mẹ tôi đều sắp xếp cho họ ngủ riêng. Mấy bà thường được mẹ tôi kêu xuống nhà ngang, ngủ trên giường của chị hai tôi. Lần này, tôi biết chắc cũng vậy, và tự nhiên tôi thấy lòng mình hân hoan, như vừa thắng một trận bi lớn.
Khoảng tám giờ, sau khi chị Liên, anh Tá và cha tôi ăn xong, ngồi nói chuyện, hút thuốc, uống trà trên bàn nhà trên, thì mẹ tôi từ nhà ngang đi lên, nói:
-Chị Tá mệt chưa, đi xe đó cả ngày trời, vào đây còn xuống bếp nấu cơm nữa, chắc mệt lắm, nếu chị muốn đi ngủ thì xuống nhà ngang, có giường của con hai Kim, nó đi nguồn rồi, chị vào đó mà ngủ. Buồn thì kêu thằng cu em vào ngủ với.
Tôi biết chuyện này trước sau rồi cũng xảy ra, vì đêm đến, cùng với bóng tối, ngủ chung, vợ chồng lâu ngày không gặp nhau, làm sao tránh được chuyện “nọ kia”, nên mẹ tôi đề phòng sát nút. Nhà mà để cho trai gái ngủ chung rồi làm chuyện đó, thì sẽ bị “mắc phong long”. Bị mắc phong long thì gia chủ sẽ làm ăn “cất đầu không lên nỗi”. Đó là cái mê tín của mẹ tôi, nên mẹ tôi cho tôi ngủ chung với chị Liên, để canh chừng mọi động tỉnh của hai người, chứ đêm hôm khuya khoắc, vợ chồng người ta thức dậy đi tìm nhau, thì lúc đó có trời mà can. Tôi làm trái độn của mẹ tôi, nhưng thật tình tôi cũng đánh lô tô trong bụng, vì sung sướng, vì tôi tuy còn nhỏ nhít, nhưng được ngủ chung với chị Liên, còn sung sướng nào bằng. Chỉ nằm gần nhìn chị thôi, tôi cũng thấy bàng hoàng rồi, nằm mà hít được mùi tóc, mùi xà bông, mùi da thịt của chị tỏa ra, tôi đủ thấy đã lên tiên rồi.
Chả bù với mấy lần trước, mẹ tôi bắt tôi ngủ chung với chị Tư Thung, vợ chồng chị tư Thung từ trên “nguồn” xuống chơi, mẹ tôi cũng bắt tôi ngủ chung với chị, để làm trái độn. Tôi chun vào nằm và ngữi cả mùi mô hôi, mùi thuốc lá, mùi trầu, cũng như mùi “nguồn” của chị làm tôi tởn da gà, phải chui tụt xuống sâu phía dưới giường .
Đêm nay là một đêm thần tiên đối với tôi. Tôi vào giường ngủ trước, mẹ tôi dăn thế. Những hôm khác thì tôi ngủ với cha ở bộ ván nhà trên, lần này tôi vào ngủ ở cái giường của chị hai tôi, mà mẹ dành cho khách nữ. Khi chị Liên hết nói chuyện ở nhà trên, đi theo mẹ tôi xuống nhà ngang, hai người còn ngồi nói chuyện với nhau cũng mươi phút nữa. Sau đó mẹ nói:
-Thôi, cô vào ngủ đi, chắc mệt rồi, thấy ngáp hoài, ngủ đi cho khoẻ.
-Dạ, vậy thì con xin phép bác, con vào nghỉ trước.
Trong buồng của chị hai tôi có chong cây đèn dầu nhỏ. Chị hai tôi chăm chuốt cái giường của mình cũng chu đáo, sạch sẽ. Cái chiếu hoa được dệt có hình hoa văn chữ hạnh, chữ phúc hay gia đình êm ấm. Chị hai tôi là cô gái mới lớn, nên chăm chuốt cái giường ngủ của mình khá kỹ lưỡng, nên tôi nằm lên là thấy khoái, hơn hẳn những đêm ngủ ở bộ ván ngựa nhà trên, gỗ cứng khiến đau cả lưng.
Tôi đang lơ mơ nằm nhìn lên trần mùng, thì chị Liên vào. Chị nhìn tôi nằm chèo queo bên góc giường, chị nói:
-Cu em ngủ chưa? cả ngày chơi hoang ngoài đường, em đi ngủ đã rửa chân tay chưa?
Tôi đáp liều:
-Rửa rồi.
Thật là rồi, nhưng mà rửa rồi rất là qua quít. Tôi lội suốt ngày mà không mang giày dép gì cả, đến chiều về ra giếng tắm múc nước xối ào ào lên người, nhiều khi nước chưa đủ ướt khắp da thịt, là tôi đã mặc quần áo vào, không dùng khăn để lau, bận đồ vào liền, nên áo quần mới thay cũng ướt nhèm luôn. Tôi trả lời “rồi” là đúng, nhưng cũng đúng chỉ có một phần.
Chị Liên cũng để nguyên cặp đồ thay hồi tối để ngủ. Chị chỉ xả mớ tóc ra chứ không buộc nơ nữa. Lúc này mớ tóc dài và dày của chị mới có dịp xõa tự do trên phía sau lưng chị, mái tóc càng làm chị đẹp thêm, càng huyền hoặc thêm…
-Thôi ngủ đi cu em.
Tôi nằm co một bên giường và xây mặt về phía chị, trong lúc trống ngực tôi đập thình thịch, tôi không giám nói, và không nói được câu nào, chỉ đáp:
-Dạ.
Chị ngồi lên giường rồi nằm xuống. Mái tóc lại hất tung lên, lòa xòa rơi xuống gối, ơi hình ảnh mái tóc chị Liên khi chị hất tung lên rồi để rơi lòa xòa xuống mặt gối, có thể nói là hình ảnh đẹp nhất, đẹp hơn những lời nhạc của Văn Phụng trong bản nhạc Suối Tóc mà tôi biết sau này.
 Tôi nằm trong mơ mộng như vậy rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cho đến khoảng nửa đêm, tôi tỉnh ngủ , mở mắt ra, thì thấy chị Liên đã choàng cánh tay qua người tôi và ngủ ngon lành. Tôi ngộp thở bởi mùi thơm nồng của cái áo “katê” chị đang mặc, cái mùi bồ kết và cả mùi cánh tay. Cái mũi tôi đã hít đầy hương thơm đó. Đôi mắt tôi được nhìn trong bóng đêm qua cái đèn dầu chập chờn đang hắt ánh sáng đàng kia, bầu vú căng tròn của chị, cái bầu vú tự do, không bị ràng buộc bởi cái gì, (chắc đi ngủ chị đã cởi cái cột xê ra cho mát). Tôi tự do chiêm ngưỡng cái bầu vú tròn lẵng đó, nồng thơm đó với nỗi sung sướng khôn nguôi. Nhưng suy nghĩ, con nít như tôi, đến độ vậy là “quá đà” rồi.
Sau đó tôi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
 
Chị Liên chỉ ở lại với anh Tá một đêm hôm đó. Một đêm mẹ tôi đã dùng tôi làm vật cản từ xa, không cho anh Tá và chị Liên tiếp cận nhau. Tôi làm trái độn với bao háo hức trong lòng. Nhưng anh Tá, sao không thấy ảnh có ý gì thèm khát chị Liên, ảnh vẫn tỉnh rụi.
Sáng ảnh dậy sớm, pha nước trà ngồi uống tỉnh bơ trên bàn khách nhà tôi. Cha tôi cũng đã dậy sớm, ông đã đi ra tưới cây ngoài vườn. Mẹ tôi thì đã thức lúc 5 giờ sáng và chui vào bếp nấu cơm và nấu đồ ăn. Chỉ có tôi ngủ chập chờn rồi sau đó ngủ mê đi, khi tôi mở mắt ra thì tôi không thấy ai nằm gần tôi cả. Tay tôi quơ bên phải, bên trái, cũng không có chị Liên đâu. Tôi bèn mở mắt ra, chiếc giường trống trơn trông thật cô đơn, lạc lõng.
Tôi bèn ngồi dậy và chạy ra sân. Chi Liên đang cầm chổi quét sân. Chị thật chu đáo, mới đến nhà tôi hôm qua, mà chị không làm khách gì cả, coi như con cháu trong nhà, chị quét sân xong lại tiếp quét vườn. Khu vườn buổi tối lá rụng đầy, chị quét một loáng sạch bong.
Thấy tôi ra giếng múc nước rửa mặt. Chi nói với theo:
-Nhị, emthức rồi hả. Hồi hôm ngủ ngon quá hỉ.
Tôi hơi mắc cở trong lòng về chuyện giữa khuya thức giấc bất chợt, thức và được nhìn xuyên suốt qua thân thể chị. Ơi tấm thân thể ngà ngọc đó đã choàng qua tôi và mũi tôi đã hít đấy hương thơm đó.
Chị Liên quét sân xong, vào bếp phụ với mẹ tôi dọn cơm. Sau đó cả nhà ngồi ăn cơm sáng.
Chị biết mẹ tôi hôm nay đi làm ruộng ngoài khu gò Duối, hơi xa, nên mẹ đem cơm theo ăn, chiều tối mới về. Chị xúc cơm cho mọi người xong, chị nói:
-Thưa hai bác, hôm nay con vô thăm anh Tá, được biết gia đình bác, con an tâm lắm. Thưa với bác hôm nay con về lại ngoài quê, chứ công việc còn đang đăng đê đê ngoài nớ, mà con bỏ đi như thế này nên con không yên tâm.
Mẹ tôi nói:
-Cô vào thăm anh như thế này là vui rồi, tôi đi làm chiều mới về, cô đi về bình an nghe.
Anh Tá nói:
-Tính vợ cháu hay lo lắng vậy, chứ con làm y tá nên sức khoẻ của con, con biết, có gì đâu mà lo.
Rồi anh quay qua nói với chị Liên:
-Em về ngoài nhà rồi tuần sau anh về thăm.
Ăn xong, chị Liên dọn rửa chén, lau bàn, mẹ tôi lo đi làm đồng, cha tôi đạp xe đi quanh xóm. Tôi loay hoay không biết nói gì với chị Liên. Chị làm xong công việc trong nhà rồi chị lo thu xếp đồ đạc đi về. Khi anh Tá dắt xe đạp ra sân, để chở chị xuống ngã ba Chiên đàn, đón xe về lại ngoài nớ. Tôi thấy lòng buồn dễ sợ, như mình đã đánh mất một cái gì quý giá, đẹp đẽ nhất trong đời vậy.
Lần đó là lần đầu tiên tôi gặp chị Liên và cũng là lần cuối cùng. Khoảng nửa năm sau thì anh Tá xin đổi về làm việc “ngoài quê”, thế là tôi xa chị vĩnh viễn, có dịp nào để chị vào nhà tôi nữa đâu.

Trần Yên Hòa

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Hai 20239:28 SA(Xem: 463)
Ở nhà quê không thứ gì có thể so sánh được với chữ. Tiền bạc, của cải, ruộng cả ao liền...
15 Tháng Mười Hai 20234:38 CH(Xem: 657)
Răng khểnh là chiếc răng thừa hay răng duyên,
07 Tháng Mười Hai 202310:08 SA(Xem: 636)
Ngày thứ bảy ấy, mẹ tôi đưa tôi ra xe hỏa để trở về Ngoạn Mục. Mặc dầu có lời khuyên bảo của bác sĩ chuyên môn, tôi biết tôi đã vĩnh viễn đi vào cuộc đời mới, đời của kẻ mù lòa.
05 Tháng Mười Hai 20233:20 CH(Xem: 501)
Thế là hết thật. Chị nhủ thầm một lần nữa, thờ ơ ngắm cái đốm lửa lẻ loi sắp lụi tàn...
28 Tháng Mười Một 20235:09 CH(Xem: 608)
Anh chỉ có mỗi một quả mìn. Anh không thể đánh hụt.
28 Tháng Mười Một 20233:00 CH(Xem: 718)
Gia Định, trường Lê. Đó là ngôi trường tôi đã học năm cuối cùng của bậc trung học niên khóa 1971-1972.
21 Tháng Mười Một 20234:51 CH(Xem: 629)
Rồi một hôm tôi gặp nàng. Nàng trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, nói năng dịu dàng.
14 Tháng Mười Một 20238:45 SA(Xem: 1061)
Tôi muốn gào lên chua xót. Tôi bỗng nhiên thấy cuộc sống hiện giờ của tôi vô nghĩa xiết bao. Con trâu đen, con trâu đen trong thời thơ ấu của tôi nay ở đâu rồi?
12 Tháng Mười Một 20237:45 SA(Xem: 707)
Quan trọng là, bất cứ hoàn cảnh nào, Du vẫn luôn ở đó bên tôi, chưa bao giờ mảy may mình có là hoàng tử hay không./.
07 Tháng Mười Một 20231:11 CH(Xem: 1175)
Chị thấy như có những con sóng đập mạnh vào lồng ngực, siết chặt trái tim, làm co rút thái dương. Chị muốn gục xuống vì bất an hoảng hốt và thất vọng.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16812)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12048)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18829)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9023)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8121)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 450)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 817)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1019)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22338)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13898)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19085)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7779)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8693)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8390)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10936)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30587)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20743)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25363)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22810)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21613)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19669)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17962)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19147)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16823)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16014)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24371)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31806)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34841)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,