TRANG NG. - Về Tara ta tính

16 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 6153)
TRANG NG. - Về Tara ta tính

trời sài-gòn sáng nay đã nắng gắt nguy nga hay là xám monochrome ảm đạm thì tôi cũng không còn cần thiết biết được gì hơn nữa.

vatrangng_600-content


thức dậy lâu rồi nhưng vẫn nằm nhắm mắt và chết lặng. vào công ty lâu rồi nhưng vẫn vô thức mở hết file này đến file kia mà không làm được gì cả. những thứ muốn dằn xuống trong lòng lại cứ chực trào dâng lên. ý nghĩ tôi biết rõ đến lúc nào đó, tất cả sẽ ào ra. nhất định là sẽ đến lúc chúng ào ra, nhưng chắc chắn không phải là lúc này.

phải viết cho cô hay là viết cho con Bé?! viết cho ai trước đây? viết cái gì đây khi dòng eMail (của cô và Bé) chưa bao giờ, trong suốt 10 năm qua, lại cùng lúc có cùng một nội dung ngắn ngỡ ngàng đến vậy.

nhớ lại: trong một buổi trưa đầu tháng 3/2012, sau khi nói chuyện với bác sĩ ung bướu sài-gòn lúc họ chuyển tôi vào phòng hóa trị, đôi mắt to tròn của Chúc Anh (em tôi), đỏ lè và ngấn đầy nước. không ai thấy nó khóc. cũng ngày hôm ấy, chị Thủy đã lên căn phòng riêng của tôi (ở nhà) ngồi thẫn thờ rất lâu. không ai thấy chị khóc. Bố Mẹ tôi và những người thân xung quanh tôi, kể từ ngày hôm đó và suốt những ngày tháng sinh tử sau này, không có bất cứ ai thấy họ khóc.

là người bệnh – khi tôi đau, tôi được chích thuốc. khi tôi mệt, tôi được phép lịm đi. khi tinh thần tôi bất ổn, tôi được người thân ân cần nâng đỡ… những lúc như vậy, gánh nặng bệnh tật gần như đã buông bỏ cơ thể và tinh thần của tôi rồi. nhưng, nó đâu có buông bỏ người thân, những người lúc nào cũng tỉnh thức và trông chừng cho tôi. tôi ước gì ông Bố đã ko lỡ tay xóa mất phần nhật ký mà ông viết phía sau để thấy rằng: chính người thân của tôi mới phải âm thầm gánh vác cho tôi cái án bệnh nan y nặng nề.

người ta luôn nhắc đến người bệnh nhưng lại lãng quên những người thân - orchid lâm quỳnh.

tôi biết mình phải viết cho con Bé trước bởi vì từ hôm nay (không còn sự lựa chọn nào cả) nó sẽ phải trở thành người-thân-của-người-bệnh.


thấy rõ từ trong những ngày bệnh tật của mình: mỗi ý nghĩ về nhân tình thế thái sẽ là một nhát dao cứa mình thêm đau đớn, khốn khổ. một khi đã đối diện với bệnh tật thì phải xếp chúng lại mà thôi. ung thư – sẽ rất là đau đớn, sẽ rất là khốn khổ. nên không được làm mình đau đớn, khốn khổ thêm. và, Bé ơi… sẽ chỉ là đau đớn, sẽ chỉ là khốn khổ (do bệnh tật) thôi chứ tuyệt nhiên không được là đau-khổ do những thứ mình chọn để ghim chúng vào ý nghĩ của mình.

Bé vốn biết mình phải mạnh mẽ như Scarlett của Gone With The Wind để vững chãi nhủ thầm: về Tara ta tính!

nhưng mà… tôi cũng rất muốn biết: Tara của Bé ở đâu? Tara của tôi ở đâu? Tara của những người phụ nữ (như cô) với định mệnh khác thường ở đâu?

Tara của chúng tôi ở đâu đây khi số phận đã không ngừng phạt lên đời sống những đường gươm chí mạng không cách gì đỡ nổi.


giá mà có Tara…

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
31 Tháng Mười Hai 20235:08 CH(Xem: 509)
Tôi đi đâu xa, mỗi lần trở về Hưng Mỹ không theo đường đò dọc, mà theo đường bộ,
25 Tháng Mười Hai 20232:21 CH(Xem: 759)
Đó là nỗ lực cuối cùng má tôi làm để chấm dứt cái cảnh ba nằm bên má mà hồn vẫn hướng về nơi dòng sông miên man chảy.
20 Tháng Mười Hai 20239:28 SA(Xem: 618)
Ở nhà quê không thứ gì có thể so sánh được với chữ. Tiền bạc, của cải, ruộng cả ao liền...
15 Tháng Mười Hai 20234:38 CH(Xem: 828)
Răng khểnh là chiếc răng thừa hay răng duyên,
07 Tháng Mười Hai 202310:08 SA(Xem: 761)
Ngày thứ bảy ấy, mẹ tôi đưa tôi ra xe hỏa để trở về Ngoạn Mục. Mặc dầu có lời khuyên bảo của bác sĩ chuyên môn, tôi biết tôi đã vĩnh viễn đi vào cuộc đời mới, đời của kẻ mù lòa.
05 Tháng Mười Hai 20233:20 CH(Xem: 641)
Thế là hết thật. Chị nhủ thầm một lần nữa, thờ ơ ngắm cái đốm lửa lẻ loi sắp lụi tàn...
28 Tháng Mười Một 20235:09 CH(Xem: 795)
Anh chỉ có mỗi một quả mìn. Anh không thể đánh hụt.
28 Tháng Mười Một 20233:00 CH(Xem: 994)
Gia Định, trường Lê. Đó là ngôi trường tôi đã học năm cuối cùng của bậc trung học niên khóa 1971-1972.
21 Tháng Mười Một 20234:51 CH(Xem: 832)
Rồi một hôm tôi gặp nàng. Nàng trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, nói năng dịu dàng.
14 Tháng Mười Một 20238:45 SA(Xem: 1317)
Tôi muốn gào lên chua xót. Tôi bỗng nhiên thấy cuộc sống hiện giờ của tôi vô nghĩa xiết bao. Con trâu đen, con trâu đen trong thời thơ ấu của tôi nay ở đâu rồi?
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17053)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12263)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18994)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9176)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8348)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 610)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 983)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1173)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22470)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14005)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19182)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7900)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8817)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8502)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11067)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30718)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20818)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25516)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22912)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21735)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19791)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18058)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19257)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16925)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16116)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24508)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31959)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34936)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,