VÕ DIỆU THANH - Mùi Vị Trần Ai

01 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 9232)
VÕ DIỆU THANH - Mùi Vị Trần Ai

Hắn cùng Nguyệt ra xe lấy mấy gói quà. Bao giờ hắn xuống xe cũng ào ngay vô nhà. Chừng nào xong chuyện “khẩn cấp” hắn mới cùng Nguyệt đảo ra xe. Nhìn thấy Nguyệt mở cánh cửa nhà khép hờ, hắn cằn nhằn:

- Đã biểu khóa cửa.

- Tránh ruồi thì chỉ cần khép lại là được rồi. Ở đây mà cứ làm như đất Sài Gòn, tối ngày khóa cửa.

- Biểu khóa thì đừng có cãi!

Hắn không thể nói với Nguyệt bà Lý ghen tới mức nào. Nhiều cô bồ của hắn ở Sài Gòn sợ nết ghen của bà ta mà dù tiền dâng tới miệng cũng bỏ hắn chạy có cờ. Hễ đâu đó có vụ án chặt người từng khúc, cắt của quý hay tạt a xít vì ghen là bà ta dí vô mắt cho hắn đọc. Mỗi lần hắn nói đi công tác xa, bà ta soi cái nhìn như trổ tận tim hắn “ông đừng có vải thưa che mắt thánh”. Lần nào cũng vậy, y như đã biết hết thấy hết. Hắn đề phòng nhưng không sợ.

- Ruồi đâu có cắn người, sao anh sợ nó quá vậy?

- Hắn lẳng lặng mở cửa sau xe moi ra, ém vô tay Nguyệt những gói tổ yến, nhung hươu, pín dê... Không muốn Nguyệt biết chuyện của mấy mươi năm trước, trên cái nền nhà này. Đó là những ngày Ba Chúc chìm trong tang tóc. Đi đường không thấy bóng người sống mà chỉ đụng phải xác chết và ruồi. Khi hắn và Bối, bạn thân của hai vợ chồng, táo tác kiếm Miên, đã nhìn thấy chỗ đó, giờ là cổng rào, một bầy ruồi. Nó được chia thành nhiều nhóm. Nhóm ở đầu dầy nhưng ít, nhóm ở bụng nhiều nhất. Vài con bay lẩn quẩn dưới chân. Miên nằm dưới những tiếng xèo xèo đó, da bủng xám ngắt, nếu chỉ nhìn mặt thôi có khi không nhận ra, mà phải kết hợp cái áo bà ba chấm bi đen đỏ và cái vòng ngà đeo ở cổ tay. Miên nói má cô kể, có một bà đi thiếp thấy những người ăn cơm đổ mà không lượm lại, những hột cơm biến thành những con dòi lớn, phải lượm nuốt từng con. Nhưng khi đeo vòng bằng ngà voi, đưa vòng tới đâu dòi biến mất tới đó. Má Miên mua cho cô chiếc vòng ngà voi đó. Vì cô hồi nhỏ vụng về ăn uống hay đổ tháo. Nhưng dòi có biến mất đâu.

Khi xác Miên được khiêng đi, dòi rớt lợt đợt xuống đường. Chúng gần bằng ngón tay út. Những con lớn nhất là những con rớt ra chỗ hộp sọ... Chỗ đó chết trước tiên, lên mùi trước tiên. Tụi Pôlpốt đã giết người bằng cách đập đầu mà. Không hiểu sao ngay lúc hãi hùng, hắn lại nhớ về chuyện ăn dòi của ông xứ lạ trong lời kể của thầy dạy Pháp văn. Ông ta treo một cái đùi dê còn sống, đã được rửa thật sạch trong một cái lồng thủy tinh kín. Tự nhiên có dòi khi đùi dê thối rữa. Những con dòi bằng đầu đũa. Ông ta chế biến món ăn với những con dòi đó. Hắn thấy ruột gan mình đang cuộn xà quần khi nhìn dòi đổ ra từ người Miên. Hắn ôm họng, chạy một khúc xa, gục đầu vô gốc cây.

Nhưng hắn cũng phải trở lại an táng Miên. Vừa khiêng Miên đi hắn vừa khóc, da mặt hắn tái nhợt, tay chân run rẩy. Bối không ngừng khuyên:

- Bình tĩnh. Ráng cố gắng. Ông kích động như vậy ai lo cho Miên.

Tiếng nói của hắn run run.

- Đã biểu đi mà không nghe. Còn nói là đất này đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến. Có ai nhắm vào dân thường đâu. Đạn lạc tên rơi thì trời kêu ai nấy dạ. Trời kêu hết mấy ngàn người trên biên giới này sao?

Hắn biết không có trời nào kêu hết. Tình hình đã rõ như ban ngày. Xứ này đang chuẩn bị để thành trận địa lớn. Xe lên rước dân sơ tán ào ào. Miên vẫn thản nhiên hốt lá mục lùa vô mấy gốc tầm vông cho nó mọc nhiều măng. Bối nói với hắn:

- Ông châm lửa đốt phức mấy đám tầm vông, đốt luôn cái nhà, coi bả còn chỗ nào nắm níu.

Miên nghe thấy, chặn ngay:

- Đốt nhà thì tôi đốn tầm vông che một cái chòi. Hồi nhỏ, tôi với ba má cũng chỉ ở như vậy thôi mà.

Đã ở đây hơn hai mươi năm, nhìn ruộng lúa, những hàng núi chạy dọc ven đồng, xanh mát, tươi thắm, quen rồi, ghiền rồi. Còn ao ước, kiếp sau được đầu thai ngược lại đất này.

Miên mê muội. Nhưng không hẳn là không biết nghe lý lẽ. Đáng lẽ hắn có thể nói hết tình hết lý. Nhưng hắn chỉ ỡm ờ. Vì hắn không thể dẫn Miên theo. Hắn cần phải được tự do. Chỉ có sống với Lý, hắn mới có thể tung hoành ngang dọc. Miên chỉ cơm nguội, rau luộc đã no được qua ngày. Hắn thì không bạn bè với đạm bạc được. Hắn tải hàng cho đám buôn lậu, Miên cản. Lúc đói kém, hắn đốn măng tầm vông của mấy vườn hoang bán, Miên nói người ta bỏ xứ, để lại miếng vườn nằm đó, đã buồn khổ lắm rồi. Mai mốt về xứ, thấy vườn tược tiêu điều, xót lắm, tội lắm. Dành đó, để họ về còn có cái cất nhà, có người làm chòm xóm với mình.

Hắn đã lên xe một mình, đi tuốt lên Sài Gòn. Ở đó chiến tranh không bao giờ tràn tới. Ở đó người mềm lòng như Miên không có đất sống. Hắn thích hợp với nơi đó. Mấy mươi năm nay, Lý đỡ một tay, hắn hốt tiền như chốn không người. Tiền mua tiền. Tiền mua quan hệ. Quan hệ đẻ ra tiền. Ruột những công trình công cộng biến thành những thứ rất đặc ruột trong nhà, trong tủ sắt, trong tài khoản của hắn. Đang đi đường, liếc mắt qua, đang ngồi nhậu, nghe sơ một câu nói, hắn đã biết ngay có thể hứng tiền được không. Ở đâu có tiền dù kín kẽ cỡ nào hắn cũng đánh hơi được. Mà hễ đánh hơi được, hắn vẫy tay một cái có người ngoan ngoãn gỡ từng lớp bảo vệ dâng tiền cho hắn bằng hai tay. Hắn nhìn cái đất nước rừng vàng biển bạc này giống như một đống rác thôi. Vì những cái có giá trị những người như hắn đã hốt sạch rồi, chỉ còn mớ vụn vặt cho những người khác mót mái. Có rác hơn nữa, người bệnh tật chết chóc nhiều hơn nữa hắn vẫn cứ sống nhăn. Vì nơi hắn ở được xây cất tuốt trên cao, sơn chống sét, chống côn trùng phủ mấy lớp…

Tiền đem Nguyệt tới cho hắn.

Nguyệt của hắn, làn da, mái tóc, ánh mắt, chân răng không một vết bợn. Hắn thấy đáng lắm. Nhiều tiền như hắn, tại sao lại phải cắn răng ôm ấp người vợ gần sáu mươi như bà Lý. Hắn không hiểu bà ta được phú quý nhờ cái gì, chớ tướng tá, nụ cười không một nét nào của người sang cả. Hàm răng thì đóng đầy cao răng. Khóe mắt mới đó đã nhúm nhó khiến bà ta không dám cười lâu.

Hắn chỉ thích cái gì đó sạch sẽ tươi mới. Ngay cả má ruột hắn mà hắn còn thấy không chịu được. Hồi hắn còn nhỏ bà cưng hắn nhất. Mấy năm về già, bà nằm liệt giường. Hắn đã tốn khá nhiều tiền để lo toàn bộ thang thuốc lúc bà sống, quan tài hàng trăm triệu, một đám ma nổi đình nổi đám lúc bà chết. Chỉ có mỗi chuyện bồng ẵm rửa ráy hắn không làm được. Bà nằm lâu, lưng, mông... hàng mấy chục vết lở lói. Hắn rất sợ. Vì hắn thấy ruồi bay lởn vởn. Nó đã đẻ trứng trên vết loét rồi. Chỉ cần chờ một chút lơ đễnh của kháng sinh dòi sẽ nở lúc nhúc… Cái lũ sâu bọ thối tha và tinh nhạy, sao mà chỗ nào chúng cũng đánh hơi ra được.

Hắn thắp nhang cầu ông bà sớm rước bà già đi. Đi sớm khỏe sớm. Hắn thì kiếm mấy món bổ dưỡng để mình được trăm tuổi. Hắn thấy mình xứng đáng sống.

Giờ hắn chỉ chịu được những người như Nguyệt. Ăn cơm với cô, hắn không gớm. Ôm ấp Nguyệt hắn mới thấy hứng.

Hắn không có thời gian. Nhưng mỗi tháng vẫn phải về một hai lần. Thảy thằng tài xế ở Châu Đốc, hắn tự tìm về với Nguyệt. Thiên đường của họ nằm trong khuôn viên mấy ngàn mét vuông. Lưng dựa núi, mặt hướng đồng xanh, xung quanh là mượt mà màu của cây cối. Chỉ có mỗi Nguyệt và chị giúp việc.

Hắn tự hào đứng trên tầng cao nhất của ngôi nhà nhìn đồi núi, cây cỏ, mây gió. Mình thật là thông minh khi chọn đúng nơi này để thụ hưởng. Mấy thằng quanh đây có thằng nào hơn mình được. Mà Nguyệt thì chỉ mê tiền. Nguyệt rất sợ hắn giận. Ở một mình nhưng cô nàng biết thân, không bao giờ tự ý ra khỏi nhà. Dù hắn không có mặt ở đây, nhưng muốn đi mua sắm, đi chơi đâu đó đều thông báo rất chi tiết.
 
 *

Vậy nhưng lần này thì không.

Hắn nằm im nghe tiếng nói của cơ thể mình. Nó đang la ó, gào thét…

Lúc bước tới đây trong đầu hắn có gì? Nghĩ được sớm vùi mặt vào da thịt ngọt ngào của Nguyệt. Nôn nao như thời trai trẻ. Nhưng hắn đã vào nhà lớn rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Nguyệt. Bước tiếp nhà bếp. Chỗ đó không một dấu hiệu là có người. Chắc là đang ngủ. Hắn bật đèn cầu thang rồi bước lên. Đèn không cháy. Chắc cúp điện. Ở xứ này điện đóm như đồ khếnh. Căn nhà bít bùng như vầy, không có điện giống như giết người không dao, nhất là người nhiều mỡ như hắn, nhất là lúc ôm ấp vật lộn với Nguyệt… Ý nghĩ đó dựng cái phựt cơn thèm đang âm ỉ.

Nhưng mà Nguyệt đi đâu rồi chứ. Bước chân đã nhanh hơn. Từng cánh cửa mở rồi đóng. Chỉ là những bàn ghế, tủ, nệm, rèm im lìm trong kín kẽ, lạnh lẽo.

Hắn đã lên tới sân thượng. Ngoài đó hai cái sào i-nốc sáng trưng, trơ trọi. Hắn nhìn thấy có gì đó khác thường ở những chậu kiểng. Nhưng không biết cái khác đó là gì.

Hắn móc điện thoại ra gọi. Chuông reo hết nhạc mà Nguyệt vẫn không bắt máy. Hắn mở loa ngoài, để chế độ tự gọi lại. Đi suốt từ sân thượng tới tầng một, vẫn là tiếng của bài nhạc trẻ với nội dung nhạt nhẽo. Gọi đến điện thoại nóng hực, pin cạn dần mà đầu dây bên kia vẫn không có tiếng nói quen thuộc. Hắn bực dọc, để như là ném điện thoại lên bàn. Chắc đang đi chợ. Có mấy lần cô ta chạy xe đi chợ đã không nhận điện thoại của hắn. Ngột. Vì bực nhiều hơn vì nóng. Rất muốn lột trụi các thứ trên người. Khát dữ dội. Hắn bước riết xuống nhà bếp, chộp tay vào cửa tủ lạnh. Cúp điện mà. Chắc không có gì uống được đâu… Cái gì vậy trời? Dòi! Dòi ở đâu mà lúc nhúc đầy tủ. Hắn đóng sầm cửa tủ lại.

- Nguyệt! Cô đâu rồi?

Tiếng hét bật ra để át cơn sợ chớ hình như không có ý gọi. Hắn chỉ mong sau tiếng hét đó, dù Nguyệt có ở phương trời góc biển nào cũng hiện hình cái một trước mặt hắn. Để trấn an hắn, để hắn trút cơn giận.

Tủ lạnh đầy dòi là sao? Hắn thấy chóng mặt vì sợ và vì tức. Đã có hơn hai mươi năm rồi hắn mới thấy chúng. Từ khi cất nhà này, hắn dặn Nguyệt tốn hao cỡ nào cũng được, phải mướn người quét dọn, lau chùi cho sạch sẽ, không để một con sâu bọ nào ở trong nhà, không để một con ruồi muỗi nào lảng vảng. Bà Lý ở Sài Gòn cũng vậy. Canh giờ hắn về, mọi thứ cứ như mới sắm, mới sơn. Mùi thuốc diệt côn trùng, mùi dầu thơm cứ tẩm đầy nhà. Được cái hắn không dị ứng hương liệu. Nguyệt cũng biết ý hắn mà. Cô ta biết hắn có thể về bất tử. Tại sao lại để tủ lạnh đầy dòi? Mà… Dòi chỉ có khi tủ không điện nhiều ngày. Sao có thể? Hắn nghe tim mình thắt mạnh một cái.
alt
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú

Hắn nhìn đường dây, nhìn ổ điện. Còn mới cả, loại xịn mà. Hắn ra nhà trước nhìn. Thì ra cầu dao tự động bị bật. Vậy là có chập điện chỗ nào. Nguyệt có bị gì không? Cái lo lắng đó làm cho hắn quên hết mọi thứ, quay quắt tìm kiếm. Hắn chạy lên chạy xuống khắp các nơi trong nhà. Vừa thở vừa thụt thịt chạy. Cửa tủ lớn tủ nhỏ, cửa nhà tắm, dưới gầm cầu thang, dưới gầm giường…

Hắn quay trở lại nhà bếp, mắt đầy kinh hãi dán vào tủ lạnh. Trong đó là những hộp nhựa được đậy kín. Gương mặt bà Lý như thấu suốt tận cùng gan ruột hắn hiện ra. Những nếp nhăn như đanh lại, rõ ràng một mụ đàn bà hung ác thâm độc. Hắn bậm gan mở nắp hộp. Mùi thúi xộc vào làm hắn ụa khan. Dòi đã bò lên tận miệng hộp. Có một số con rớt xuống chân hắn. Hắn thấy người mình cứng như đá. Hắn nín thở nhìn thật kỹ bên trong hộp. Là những cái đùi gà… Hắn đóng sầm cửa tủ.

Vậy là nó đã bỏ nhà đi mấy bữa rồi. Vậy mà hôm qua gọi điện vẫn nói chuyện như đang ở nhà, như đang coi ti vi. Mà rõ ràng âm phòng kín, thật sự rất giống đang ở nhà. Nó đang ở phòng của thằng nào. Bao nhiêu tiền bạc hắn chuyển cho nó, nó đã đem cho thằng nào. Đàn bà đẹp như nó, bỏ nhà thì có thể đi đâu. Có thằng nào đó đang run trên nó? Giá như lúc này có ai cho hắn biết đôi gian phu dâm phụ đó ở đâu. Hình như lửa đang cháy. Ngôi nhà không điện càng làm hắn ngột hơn. Hắn đi lại phía cửa định mở nhưng rờ trong túi không thấy chìa khóa. Hắn đạp một cái vào cánh cửa rồi hầm hầm đi kiếm chìa khóa. Càng đi hắn càng khát và ngộp. Hắn gặp cái gì chộp ngay cái đó, đập không thương tiếc, phá không kiềm chế. Y như trong tay hắn là Nguyệt. Lẽ nào lại như vậy. Đồ ngu… Đồ chó…

Lại lao lên lao xuống mấy tầng lầu như đang đuổi theo ai đó. Chân hắn đã đạp phải những cái ly bể. Cả thân người nặng nề trượt dài một cái. Hắn chụp tay vào lan can nhưng hình như chụp phải một vật gì y như một cái vòng… Hắn lăn trên từng nấc thang. Chỉ kịp nghe một cơn đau kinh khủng chạy khắp người….

 *

Mở mắt ra, người hắn như chỉ còn nửa mạng. Chân không động đậy nổi mà lại nghe đau. Cái loại ly cao cấp, miểng bén như lưỡi dao cạo. Lưng càng đau hơn.

Tiếng chuông điện thoại đổ hối hả trên lầu. Hắn nghĩ tới chuyện sẽ lết lên lầu lấy điện thoại. Thân hình nhiều mỡ, bụng lớn, hai tay lại ít vận động. Bườn được một chút hắn đã thấy người vã mồ hôi. Nhưng nếu không có điện thoại, hắn sẽ chết ở đây. Điều đó không thể được… Tất cả cũng tại con Nguyệt. Nó đã để lại những con dòi, nó làm hắn nổi cơn mà nông nỗi. Lấy được điện thoại, hắn sẽ gọi cho vợ. Mọi thứ để lại cho vợ hết. Còn cô ta, một cắc cũng không cho. Thậm chí hắn sẽ bỏ tiền mướn côn đồ xử... Hàm răng không cắn mà như đang dính vào nhau. Hắn bườn theo tiếng chuông. Những cái miểng ly lớn nằm lởm chởm. Hắn lượm chúng quăng chỗ khác tiếp tục bườn, mặc kệ những cái miểng nhỏ cứ cứa vào da thịt.

Lết tới gần nửa cầu thang mặt mày hắn tối sầm. Hắn quẹo đầu nẳm xuống. Cơn khát cháy họng. Thật khó thở. Không thể bườn lên nữa được. Đi tiếp nữa là chết. Tiếng chuông điện thoại cũng ngừng. Trời ơi. Nguyệt đâu? Cái giống đàn bà...

Hắn quyết định phải kiếm một chút nước. Tuột xuống nhẹ hơn, ít tốn sức. Nhưng vết thương đã sưng. Mỗi khi thân thể hắn rớt xuống một bậc thang, quần hắn lại ướt một chút vì nước đái rịn ra.

Giữa đau đớn, hắn nghĩ tới Miên. Phút cuối của cô ấy thế nào? Vết thương cô có đau như vầy không…? Cô có oán hận hắn không. Lúc đó chắc hắn đang ăn tiệc, hoặc là đang nằm bên cạnh ai đó... Nghĩ tới đó cái thân tròn của hắn tự nhiên tuột một lúc mấy bậc. Hắn đã đái thành dòng, đã thét lên một cái.

Hắn biết là mình phải đương đầu với cái tủ lạnh. Uống hay chết. Khát đáng sợ hơn chết. Hôi một chút không chết. Nhưng cái mùi cứ làm hắn nghĩ tới xác người ươn sình.

Nhìn chai nước hắn thấy chua chát. Rõ ràng là của Nguyệt. Như mới đây thôi mà người đã như tan vào không khí. Có ai ở ngoài kia không. Những người ngưỡng mộ, ghen tị, thù hằn hắn. Những bữa tiệc, những cô gái chân dài từng qua tay hắn, những cái bắt tay đem lại hàng trăm hàng ngàn cây vàng cho hắn. Mọi thứ vẫn còn ngoài kia. Ở nơi này chỉ một mình ta và cơn đau. Hắn rất muốn trườn đi kiếm chìa khóa, kiếm điện thoại. Có thể vét những giọt sức cuối cùng. Nhưng hắn lại nằm im nhìn lên lan can cầu thang. Rõ ràng đã chụp phải cái vòng đeo tay. Có phải nó bằng ngà không? Nó quen thuộc… Hắn hỏi có phải mình bị ảo giác không? Nhưng tại sao ảo giác lại có ngay lúc hắn bước vào lằn ranh của hai thế giới. Sống và chết. Có phải Miên muốn như vậy, muốn nhìn thấy hắn đau đớn như vậy. Hay Miên luôn tồn tại trong tiềm thức tội lỗi của hắn…

Sao mà vắng lặng. Hắn thèm làm một cái gì đó như có cảm giác cử động sẽ chạm phải cái vòng tay. Giá như nghe một con thằn lằn chặc lưỡi, một cái gì đó động đậy cũng được. Thật ra có một thứ âm thanh đang vờn quanh. Nó làm cho hắn thấy muốn gào thét nhiều hơn.



Hắn thức dậy lần ba. Hồi lúc trời sụp tối, hắn có thức một lần, đã nghe đói nhưng hắn bỏ qua. Lần thức giấc này mọi thứ hoàn toàn khác. Càng im ắng lạnh lùng. Không tin nơi đây là nhà mình. Không gian như đang ở trong một cái hang sâu hàng mấy trăm mét dưới lòng đất. Từng thớ thịt run vì lạnh.

Đói làm cơn lạnh nặng hơn. Hắn không hiểu sao người nhiều mỡ lại không thể đem mỡ ra xài lúc đói. Cứ thấy như toàn thân sắp tan rã.

Tủ lạnh có đủ bánh và nhiều nước. Nhưng phải mở nó ra sao. Cũng không phải dễ. Nó hít chặt lắm. Khó nhất vẫn là mùi hôi...

Giờ hắn biết là chỉ còn chờ đợi một ai đó. Hi vọng cô ta… Hoặc là còn quên gì đó. Hoặc là không phải đã phản bội mà chỉ là hiểu lầm. Cô ta sẽ ào vô nhà, ríu rít xin lỗi, nước mắt lưng tròng nhìn vết thương của hắn… Hắn tự cười mình.

Vết thương ở lưng lúc đầu không nhúc nhích không đau. Giờ thì nằm im vẫn thấy từng thớ thịt, từng sợi thần kinh giựt băng băng. Vết thương tấy lên, nước vàng chảy ra. 

Có thể hắn sẽ chết trong căn nhà này. Nơi mà hắn và Nguyệt từng ví như động thiên thai. Miên? Hương hồn cô ấy mấy chục năm nay còn ở đây hay đã đi đâu? Hồi cất nhà ở đây, hắn có ý thoáng sợ Miên sẽ về. Nhưng thầy phong thủy đã coi rất kỹ, ếm ma, trừ quỷ ngay từ cửa. Mà Miên hiền lắm, Miên chắc không làm khó ai đâu. Mà cho dù có, kề cận bên Nguyệt, hắn quên hết những ngày làm vợ chồng với Miên.

Đây là nơi mà họ từng sống bên nhau. Miên ao ước cất được ở đây một ngôi nhà rộng, có nhiều nước, trồng nhiều cây ăn trái. Nhưng khi hắn cất được căn biệt thự này, mướn người trồng xung quanh thật nhiều cây trái, điện nước tới từng góc nhỏ, Miên đã nằm sâu dưới đáy huyệt. Hồi còn bươn chải với Lý, hắn không nhắc tới miếng đất rồi gần như quên nó. Khi kinh tế biên giới hồi phục, hắn quay về đầu cơ chuyện đất đai. Tình cờ gặp Nguyệt. Muốn có một khuôn viên độc lập để hú hí, hắn lại nhớ chỗ này. Lúc đó hắn chỉ sợ những con ruồi. Nhìn ruồi lại nhớ tổ tiên chúng. Hắn biết tránh ruồi thì chỉ cần sạch sẽ. Chỉ cần cất nhà cao, khô ráo, thoáng mát, thơm tho. Ngay khi chết hắn cũng tính rồi. Viết kỹ trong di chúc. Nhà cửa, biệt thự lớn biệt thự nhỏ, mấy chục lô đất, vàng bạc ở Sài Gòn, để lại cho bà Lý và hai thằng con. Còn biệt thự núi, những lô đất núi, để lại cho Nguyệt, cộng thêm một số tiền cho Nguyệt sống nhàn hạ tới chết. Thật ra hắn không cam lòng để Nguyệt lại. Nghĩ tới có thằng nào thay thế mình phè phỡn trên từng tấc da nõn nà của Nguyệt, hắn tin là sẽ đội mồ cái một. Nhưng hắn biết quy luật. Đành thôi. Hắn chỉ còn một mong muốn. Họ, những người thừa hưởng gia sản của hắn sẽ giám sát nhau, làm cho hắn một chuyện. Mua cho nhiều chất ướp xác, quanh xác ướp phải đổ thật nhiều hương liệu khử mùi và diệt trừ côn trùng.

Giờ thì quanh hắn chỗ nào cũng mùi. Mùi từ trong tủ lạnh đang mở banh cửa, mùi phân, mùi nước tiểu của hắn. Và chúng... Nhức nhối không làm hắn nhận ra được chúng đang hiện diện trong cơ thể hắn. Cho tới khi hắn nhích người qua một bên để tránh đống phân hắn vừa ị, thì chúng rớt ra ngoài.

Chúng không lớn, chỉ cỡ những con lọi nhọi trên con chó sình nổi lình bình dưới sông.

Cơn đói cũng ít đi vì cơn đau lấn tới. Hắn sống chủ yếu bằng những cơn đau nhức…

*

Hắn rất thèm ngay lập tức cái sống lưng của mình rời khỏi cơ thể. Hắn nghe nó nặng như một trái núi đè lên chỗ đó. Giờ thì hắn không thể nhúc nhích nổi, trở mình đã khó. Mọi cảm giác thường ngày gần như tan biến hết. Kể cả cảm giác ngứa do dơ. Nhưng hắn vẫn còn cảm giác nhột. Đâu đó dưới cổ. Hắn rờ thấy mềm mềm.

Nó sẽ còn lớn. Vì vết thương ngày càng rộng ra. Nhiều mỡ nhiều đạm quá mà. Vết thương hư tới đâu, nhũng tới đâu chúng rúc ồ ạt tới đó. Chúng vốn không hề có chút sức mạnh, trí tuệ, không mắt, không cảm giác, đương nhiên là không tim và não bộ. Nhưng, một cơ thể đang sống, chúng có thể bòn rút, luồn lách, moi móc dần dần thành một bộ xương khô, một đống rác dơ dáy.

Chúng phè phỡn no say. Nhũi ngập đầu trong thối tha mà tưởng đâu trong thơm tho. Thân hình chúng ngày càng nặng nề, bụng no nưởng. Khi di chuyển lặc lè, ục ịch, ọc ạch, hoặc là lăn, hoặc là trườn hoặc là rớt. Cái gì trong đó. Chắc là béo. Nếu không béo thì cái ông xứ lạ đâu có đánh đổi những cái đùi dê để lấy những con dòi. Ăn xác người chúng càng béo hơn. Chúng có thể lớn tới chừng nào?

Hồi đó hắn có cảm giác chúng là một loại ma. Trong cái lồng thủy tinh kín bưng, dòi ở đâu ra. Có phải tự nhiên thịt thối nở thành dòi. Giờ nằm im ở đây thì nhìn dòi đầy tủ lạnh hắn đã hiểu. Không phải tự nhiên. Ruồi đã đẻ trứng khi thức ăn còn tươi xanh, ở chợ, ở nơi giết mổ, ở nơi bày bán, hay là ở chính trong nhà bếp. Khi tủ lạnh mất điện, khi treo trong lồng kín, mọi thứ ươn sình, chúng bắt đầu lớn từ từ tượng hình rồi từ từ lớn …

Đầu hắn cứ bị lẩn quẩn với những con dòi. Những giấc ngủ mỏi mê cũng đầy dòi. Chưa bao giờ hắn thấy mình chiêm bao nhiêu như lúc này. Có lúc hắn thấy mình trở lại những ngày có Nguyệt. Đó là giấc mơ đáng sợ nhất. Có khi hắn thấy thằng tài xế đợi lâu quá đi kiếm cứu được hắn, hắn còn mơ thấy Nguyệt ở trong một ngôi nhà nghèo nàn, những cái áo hắn mua cho giờ đã cũ nát rách rưới. Giấc mơ dễ chịu nhất có lẽ là nhìn thấy Miên đã đưa hắn đi. Miên không nói mà cứ đi rồi hắn đi theo. Hắn nhìn lại sau lưng không còn biết mình vừa đi qua lối nào. Hắn bối rối ở đó và tỉnh giấc. Biết là mình còn sống. Cái hắn thấy nhiều nhất là những con dòi. Hắn hiểu mình đã bị ám ảnh lâu quá rồi. Có khi hắn nói quên nó đi, nhưng dứt được nó khỏi đầu chừng vài phút, khi nghĩ tới cái chết, hay là tới bất cứ điều gì, chúng lại hiện rõ trong đầu, nhảy nhót, tung tẩy, ngạo nghễ.

 Hắn thấy chúng bằng ngón tay út. Đó là cái đùi con gì hắn không nhớ. Chỉ biết là có dòi, chúng rớt xuống và hắn hứng. Hắn cầm chúng lên. Chúng mềm mềm, nhồi nhồi. Hắn đưa chúng vào miệng. Không tanh như hắn từng hình dung. Cắn một cái bể nhẹ, tan ra. Không hẳn là béo y như ăn nhộng tằm, không hẳn béo ngọt như ấu trùng ong mật. Một vị béo có ma lực, hắn nuốt ực một cái.

Khi nuốt xong nhìn lại cái đùi, đó không phải là đùi con gì cả mà là một con người đang bị dòi rút, bầy nhầy, treo lơ lửng. Hắn ngậm cứng miệng mình.

Hắn mở trừng mắt nhìn trần nhà. Hắn đã ăn chúng trong chiêm bao. Hắn đâu có ao ước điều đó. Nhưng sao cảm giác cứ rõ ràng. Từng cái gai lưỡi đang buông thõng trong thỏa mãn.

Coi! Từng cái gai lưỡi vẫn còn y cảm giác của giấc mơ. Miệng hắn nhầy nhầy một chất dịch. Hắn đưa tay lấy trong miệng ra một thứ gì đó vương vướng ở đầu lưỡi. Cái xác dòi rất lớn, y như trong chiêm bao. Hắn kêu thất thanh.

- Miên ơi!

 Hắn nằm im lắng nghe tiếng mình dội lại. Nước mắt chảy dài xuống đuôi mắt, xuống lỗ tai. Mùi vị của nó vẫn còn y đó.

- Miên ơi!

Hắn khóc hu hu và kêu thống thiết tên Miên.

Hắn tin Miên sẽ về. Miên hiền lắm, Miên sẽ không bỏ rơi hắn. Miên sẽ đưa hắn đi. Không cần chất ướp xác. Những con dòi sẽ dọn sạch sẽ những gì dơ bẩn của hắn khỏi mảnh đất này.



 Bà Lý kể tới lúc gặp hắn thấy hắn tệ hơn mấy cái xác người trong trận Pôlpốt tràn xuống Ba Chúc. Từ sau ngày đó hắn ăn chay, mà phải là những món không béo không ngọt. Bởi hễ hắn ăn nhằm cái gì mềm mềm béo béo là ói ra mật xanh. Đúng là hắn đã nếm đủ rồi

V. D.T
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Bảy 201512:00 SA(Xem: 6043)
Cu Tố vừa đi vừa khóc, một tay kéo quần, một tay lau nước mắt. Thật tội cho thằng bé, mới tý tuổi đầu mà phải hứng chịu quá nhiều đau khổ
30 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 7208)
Mở những cánh cửa sổ cho có chút gió đêm ra vào, tôi ngồi một mình trong bóng loang lổ của ánh đèn hắt từ ngõ nhỏ bên ngoài, tưởng mình có thể chìm xuống
29 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 5683)
Mộc Lan Vân Khôi muốn lưu luyến đêm cuối cùng bên nhau của cả nhóm, đề nghị tôi trả phòng cùng về nhà bà con của Mộc Lan.
23 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 12921)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
16 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 6741)
Dạo gần đây tay chân tôi đã cử động được, dù chưa thể linh hoạt như trước nhưng ít ra với những động tác đơn giản như cầm đũa, rót nước tôi vẫn có thể tự làm.
13 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 7345)
Ngồi trong góc bàn cạnh cửa sổ, vân vê chiếc ống hút trong tay, Cindy dùng ngón tay trỏ để bịt một đầu ống hút, đong từng giọt nước ngọt được giữ trong đầu kia của ống nhựa và đưa lên miệng.
07 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 7125)
Cái Điểm là một trong những đứa cứ ám tôi thế. Thật ra nó là chị họ của tôi. Nhưng trong khi bố nó là bác Huyền chưa nhận con thì cả làng vẫn chỉ coi nó là con hoang
02 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 8582)
...chị nói, ở cái thời đại này đời người sẽ không còn dài như trước nữa, nên dành thời gian cho những màn hình vừa phải thôi, để mắt còn nhìn tận mặt những thứ xung quanh: nhìn cây cỏ, phố phường, nhìn bạn bè, và nhìn mẹ.
30 Tháng Năm 201512:00 SA(Xem: 8440)
Trăng mười bảy còn treo lơ lững đàng Tây thì, mặt trời đàng Đông đã vội nhú lên màu đỏ ối!
26 Tháng Năm 201512:00 SA(Xem: 6429)
Tôi ngạc nhiên khi thấy một thầy tu đang đứng nói chuyện với cô y tá trước cổng bệnh viện.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17070)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12277)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19001)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9185)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8361)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 995)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1186)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22481)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14021)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19191)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7905)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8823)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8504)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11073)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30724)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20821)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25519)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22916)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21740)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19799)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18061)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19261)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16927)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16119)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24515)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31963)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34938)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,