Đôi khi, chăm sóc con cái thái quá, chỉ là để thỏa mãn quá khứ thiếu thốn của chính mình.
Một số gia cảnh, bởi điều kiện thu nhập tốt, bởi nỗi ám ảnh không muốn con cái phải khổ như mình lúc nhỏ. Nên thường chăm con hơn mức cần thiết. Điều đó vô tình tước đoạt đi môi trường tập hiện, loại trừ những khó-khăn-cần-thiết để con cái được nên người. Vô tình đặt con vào vị trí được quyền thụ hưởng từ bé, khiến tính ích kỷ hình thành dần trong thói quen của trẻ.
Cũng có người cảm thấy lo lắng, dịp Hè, gửi con vào những khóa học đắt tiền để được... khó khăn, một loại khó khăn có kịch bản. Điều này tốt, nhưng không ai đạo diễn được lòng trắc ẩn, không gì thay thế được những thực tại u buồn mà chan chứa "Miếng nạc thì để phần chồng / Miếng xương phần Mẹ, miếng lòng phần con".
Trong đói khổ, sự nhường nhau mới có ý nghĩa nhiều nhất. Đó là sẻ chia, là cái cho đi đứt ruột, là chén cơm nhường nhau khi bụng vẫn thòm thèm, là "Bên ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn...".Đồng tiền có thể sắm sửa tiện nghi, nhưng không thể mua được ý nghĩa của sự khó khăn, nơi sinh ra niềm khát vọng. Cái vốn liếng đầu tiên của thành công, chính là những khó khăn thời còn nhỏ.Người ta hay trầm trồ trước những sự nghiệp lẫy lừng có quá khứ khốn khó. Và tiếp tục ngạc nhiên "Thằng ấy gia đình khá giả thế mà sao lại đổ đốn?", "Cha mẹ hết lòng, vậy mà nó nỡ lòng nào bất hiếu?". Đó là, chúng ta đã ngạc nhiên bởi những điều... hiển nhiên.
Vắng khát vọng thì không có sự nghiệp nào được khơi mầm.
Khi ích kỷ đã trở thành thói quen, thì ngạc nhiên làm gì trước những điều vô cảm.
Nghèo thường đi với khó. Nhưng giàu cũng “khó” như thường. Là khi đời sống căn bản hàng ngày của một số người không thể tìm đâu ra những khó khăn cần thiết để cho con cái họ tập sống. Cái thiếu thốn của sự đầy đủ là nghèo nếm trải. Để rồi, khi gặp nghịch cảnh dễ dàng đổ gục, khi cần trắc ẩn thì lạnh lẽo nhẫn tâm.
Quá quen no đủ sẽ thiếu vắng cám cảnh cùng người đói khát. Mải mê ấm áp làm sao thấu hiểu những thân phận cơ hàn.
Nếu giàu, xin đừng nghèo như thế.
miên di
Gửi ý kiến của bạn