Lâm cầm tờ vé số trên tay, mắt dán vào khung hình của máy laptop, hồi hộp dò từng con số của kỳ sổ xố Mega tối hôm qua. Anh dò đi, dò lại rồi cuối cùng thở ra nhẹ nhõm, lòng dấy lên một niềm vui. Hai số trúng cộng với con Mega, theo thống kê trúng được $473.00 đô la. Bốn trăm đồng đối với Lâm lúc này thật to lớn. Anh định bụng sẽ ra chỗ bán vé số đổi lấy tiền mặt, rồi bỏ vào trong trương mục ngân hàng để chi tiêu dần dần.
Anh lái xe ra phố, trong đầu bao nhiêu dự tính. Khu vực Little Sàigòn ngày cuối tuần xe cộ như mắc cửi. Lâm ngồi trong xe nhìn quanh quẩn. Vì nhằm kỳ nghỉ mùa xuân của sinh viên, học sinh nên xe khách du lịch ở nhiều nơi đổ về Little Sàigòn. Lâm nhìn bảng số xe trước mặt đọc thấy tên nhiều tiểu bang lân cận, rồi anh không nín được phì cười khi đọc được một bảng số xe đề câu: “Welcome to California, now go home!”
Nhìn mấy bảng số xe, bất chợt anh nghĩ đến đứa con gái đầu lòng. Thuế lưu hành xe của con bé sắp hết hạn. Hôm nhận được thư của nha Lộ Vận, anh mở ra coi thì thấy hai tháng nữa thì phải đóng thuế, và số tiền thuế là $180.00 đồng. Tội nghiệp con bé, vừa mới bị cảnh sát công lộ phạt vì quẹo phải không ngừng hẳn khi lái xe đi học. Nó cầm giấy phạt về nhà mà mặt mày lấm la, lấm lét vì sợ bị bố mẹ la. Lâm chỉ khuyên con cẩn thận, hơn nữa tiền bạc không dễ kiếm, đừng để hao tổn một cách phí phạm. Mấy hôm sau, Lâm chở con ra tòa án giao thông của thành phố ký ngân phiếu đóng phạt $240.00 cho nó, không quên dặn dò phải lo đi học lớp giao thông (traffic school) để xóa điểm xấu, nếu không họ sẽ gởi hồ sơ lên nha Lộ Vận thì tiền bảo hiểm xe sẽ tăng. Con bé cảm động ôm lấy bố nó, miếng nói lí nhí mấy tiếng cám ơn.
Năm nay Liên sẽ học xong trung học. Ngoài giờ học Liên ra làm việc ở tiệm thuốc tây của cô nó một ngày vài tiếng và nguyên ngày thứ Bẩy. Mỗi tháng được cô nó trả khoảng ba trăm đồng. Khoản tiền này vừa đủ cho con bé đổ xăng, thay nhớt và mua sắm phấn son lỉnh kỉnh. Lâm thương con không muốn nó vất vả, nhưng vì con bé muốn theo ngành Dược khoa như cô nó, nên đây cũng là cơ hội cho nó thực tập và lấy kinh nghiệm.
Nghĩ đến con, Lâm chưa kịp vui thì lại nhớ hôm nọ, đứa em trai lại gởi điện thư kêu anh chị em giúp đỡ vì tủ lạnh bị hư không còn ra hơi lạnh nữa. Đồ ăn để bên trong bị hầm quá mau hư, để ra ngoài thì kiến bu đầy, ngày hôm sau lại phải mang đổ. Thiện là em trai kế của Lâm, ly dị vợ, thuê lại một gara sửa lại thành phòng để đưa mẹ về ở chung. Mẹ Lâm năm nay đã 84 tuổi, giống như ngọn đèn trước gió. Sau khi bố Lâm mất, Lâm mời bà về ở chung để sớm tối đỡ đần. Được một thời gian bà cụ ngỏ ý muốn dọn ra với Thiện vì thương Thiên một thân một mình, tối ngày cơm hàng, cháo chợ. Tuy bà cụ không nói ra, nhưng Lâm biết tính vợ mình. Con dâu ngoại quốc thẳng thừng, nghĩ sao nói vậy không tế nhị như người Việt Nam, nên chắc làm bà cụ tủi thân.
Nghĩ đến mẹ, Lâm lại muốn ngưng cho Liên tiền để đóng thuế lưu hành, anh muốn trích ra bốn trăm đồng phụ mua cái tủ lạnh có ngăn đá cho mẹ xài. Phần còn lại, anh lại muốn mua đồ phụtùng để sửa cái máy computer cho Cung, cậu bé chạy bàn ở nhà hàng Lâm hay lui tới uống càphê với bạn bè.
Cung từ Việt Nam qua Mỹ theo diện du học sinh. Cách đây khoảng hơn mười năm, phong trào gởi con qua Mỹ du học rất thịnh hành. Gia đình nào có tiền đều gởi con ra ngoại quốc. Đên độ, nhiều nhà không dư tiền của cũng vay mượn cho con ra nước ngoài. Cung nằm trong số thứ hai. Mẹ Cung vì muốn thằng bé có tương lai nên cố vay đâu đó được khoảng hơn chục ngàn chạy chọt cho Cung qua Mỹ. Mới qua Mỹ, Cung vừa học Anh văn, vừa phải vào nhà hàng để chạy bàn để gởi tiền về cho mẹ trả nợ. Thời gian qua nhanh, chiếu khán du học sinh của Cung hết hạn. Không tiền gia hạn, bằng lái xe cũng hết hạn, Cung lâm vào tình trạng cư trú bất hợp pháp trên đất Mỹ, tứ cố vô thân.
Một lần, Lâm ghé đến ăn trưa với một người bạn. Bạn Lâm tưởng có mang tiền mặt, đến lúc ngồi vào bàn anh ta móc ví ra mới biết mình quên mang tiền. Lâm bảo bạn ngồi chơi để mình chạy ra ngân hàng gần đó lấy tiền, Cung nghe được móc túi lấy ra hai chục ứng trước. Lâm ngạc nhiên trước sự ân cần và tính tình hào phóng của Cung, từ đó hai anh em trở nên thân thiết với nhau.
Nhiều lúc nhà hàng vắng khách, Cung hay ngồi xuống bàn trò chuyện với Lâm. Không xe, không cộ, Cung đi làm bằng xe buýt, chiều về chỉ biết mở máy trò chuyện với mẹ ở Việt Nam qua internet hoặc coi phim, nghe nhạc cho đỡ buồn. Mấy hôm nay chiếc máy điện toán bị hư, không nhìn thấy và trò chuyện được với mẹ, Cung buồn lắm. Biết Lâm khá rành về computer, Cung nhờ Lâm coi hộ. Mới đầu Lâm tưởng nguồn máy tính (power supply) bị hư, liền mua trên Amazon.com cái power supply mới để thay. Đến khi thay xong thì mới khám phá ra bo mạch chủ (motherboard) bị cháy. Không có +12 volt, CPU không làm việc . Amazon cho trả lại nhưng trừ tiền cước phí và tồn kho, cuối cùng Lâm lỗ mất gần nửa tiền vốn. Nếu muốn thay motherboard thì mất gần một trăm đồng. Lâm hỏi Cung, thấy nhiều tiền nên Cung hơi do dự.
Máy còn nằm phình bụng ra đó, không biết bao giờ Cung mới quyết định? Lâm ước gì mình có dư tiền, mua đồ sửa máy cho thằng bé.
Nghĩ đến bao nhiêu vấn đề mình có thể giải quyết, Lâm hí hửng bước vào tiệm. Bác chủ quán thấy Lâm cầm tờ vé số trên tay ông cũng vui lây. Nghe Lâm nói vé trúng gần năm trăm đồng, ông đỡ lấy tấm vé số và cho vào máy rà hộ. Bốn con mắt nhìn trừng trừng vào cái màn ảnh bé tí xíu với hàng chữ đỏ li ti. Lâm lấy kiếng ra nhìn cho rõ. Hàng chữ hiện lên: chúc mừng bạn trúng $5.00, xin liên lạc với nhân viên để đổi lấy tiền. Lâm hỏi bác chủ tại sao trúng có năm đồng trong khi đọc trên trang mạng của nha sổ xố thì nói nếu hai số và con Mega thì trúng $473.00.
Bác chủ cũng không biết trả lời sao đành nói đại: “Đôi khi nhiều người trúng quá thì họ chia đều ra.” Lâm xin lại tấm vé số trong lòng hậm hực nghĩ chắc máy đọc không đúng. Anh vòng xe vô tiệm liquor gần đó, cầm tấm vé số vô rà lại. Lần này máy cũng nói như trước. Anh bán tín bán nghi chạy xe về nhà mở laptop ra coi lại. Quả nhiên Lâm biết mình bé cái lầm vì không coi kỹ.
Thật ra anh vội quá nên hiểu sai ý của nha sổ xố: cơ hội trúng là 1 trong 473 vé!
Lâm cầm tờ vé số trên tay mà thẫn thờ. Bao nhiêu dự tính tan theo mây khói. Cũng may anh chưa cho ai biết ý định của mình. Anh nghĩ đến Liên, đến mẹ, đến Cung, bỗng nhiên cảm thấy lòng chùng xuống. Lâm trách ông trời sao oái ăm thế, phải chi cho anh trúng lớn thì anh làm được biết bao nhiêu việc. Năm đồng thì làm được gì? Chưa đủ mua một ly cà phê và gói thuốc!
Anh cầm năm đồng trên tay bước ra khỏi tiệm liquor mà lòng buồn vô hạn. Anh tìm mọi cách để tự an ủi mình. Bỗng dưng anh nhớ đến một câu nói của một linh mục Việt Nam nào đó trong một thánh lễ Chủ Nhật: “Buồn là của Cha ban, vui là do Cha gởi.” Nước mắt anh bỗng ứa ra vì xúc động, lòng tự nhiên nhẹ và thanh thản như chưa bao giờ.
Khổng Trung Linh