CHÂN TÍNH HẢI - Anh Ôm Tay Lái Cho Đời Mình Còn Có Nhau.

10 Tháng Bảy 201412:00 SA(Xem: 6276)
CHÂN TÍNH HẢI - Anh Ôm Tay Lái Cho Đời Mình Còn Có Nhau.

 

Anh biết hôm nay Trọng Ni có lẽ về nhà rồi nên có ý gặp sư huynh để xin phép về. Đang ngồi xem cuốn sách mang theo, chỉ là cuốn viết nhiều chuyện ngắn đọc không cần suy nghĩ để tâm được thư thả nơi tu viện im vắng này. Hồi trẻ anh không biết thiền là gì nhưng đã có một ý niệm rõ ràng là khi mình ở nơi tỉnh mịch, ngoại cảnh cho mình cơ hội ngưng nghỉ, thong dong, nếu mình đem những chuyện kích động đến não bộ thì hoá ra mình làm hư mất cái khung cảnh bên ngoài mình đang có. Em của anh ơi, thiền là vậy chứ có chi lạ phải không Em. Anh không tập thiền nhưng anh đang sống trong thiền. Cho nên các thầy các tổ nói rất đúng "thiền mà không thiền mới đích thực là thiền". Hồi đó anh có biết các ngài nói như vậy đâu. Thực ra bất cứ người nào cũng có đủ khả năng quay về với mình hết, không ai hơn ai, chỉ hơn chút xíu là bản tính thích yên lặng và biết xử dụng cơ hội thong dong mình có được. Bây giờ có chút thực tập thiền anh mới nghiệm ra rằng tại sao các tổ các thầy khuyên mình thiền mà không thiền mới đích thực là thiền? Các ngài muốn dạy mình rằng bất cứ hoàn cảnh nào, bận rộn cách mấy, khó khăn cách mấy trong cuộc sống tâm linh cũng như vật chất...mình cứ tự nhiên thong dong chấp nhận hết đó là thiền. Anh thấy Em đang ở trạng thái thiền cao lắm mà Em không biết đó vì Em bận rộn Em nhiều việc nhưng Em vẫn sống cuộc đời của riêng Em một cách nhẹ nhàng. (Anh không nịnh Em đâu).

Anh lại đưa Em đi lòng vòng. Những chuyện ngắn trong cuốn sách anh mang theo vào tu viện gồm đủ nhiều thể loại: tả cảnh, tình yêu, tuổi trẻ, mộng ước...nhưng tươi mát, khi đọc tâm thấy bình lặng và ham sống. Anh nhớ có một chuyện đôi bạn trẻ một trai một gái (chỉ là bạn thôi) đều có một tâm hồn muốn phiêu lưu mạo hiểm. Họ rủ nhau làm một cuộc du hành trên biển với một chiếc thuyền chèo. Họ chuẩn bị thức ăn cho ba ngày trên mặt biển. Ngày nào đôi bạn cũng cùng nhau chèo chiếc thuyền. Ngồi đối mặt nhau, nàng trước mũi thuyền, chàng điều khiển tay lái đàng sau. Trời trong bể lặng cuộc hải du ngày đầu thật lý tưởng. Họ kể cho nhau nghe những chuyện đời của riêng từ nhỏ đến bây giờ, lớn lên, học hành, biết mơ mộng và biết yêu (nhưng chưa ai có tình nhân). Những câu chuyện làm họ quên mệt và thuyền ra khơi lúc nào không hay, nhìn chung quanh toàn là trời mây nước. Cô gái bắt đầu sợ nhưng chàng trai vẫn tươi cười ôm tay lái cho mũi thuyền ra khơi xa hơn nữa. Cô bạn gái nhìn vẽ mặt tự tin và cương nghị của chàng, da sạm nắng sau một ngày trông chàng vặm vỡ thêm ra. Trong lòng cô gái bắt đầu thấy an ổn vì có chàng trai có nét phong sương, dạng dày mưa nắng bên mình. Từ hình ảnh đó cô gái vui hơn lên nói chuyện nhiều hơn. Thỉnh thoảng nhìn mái tóc bềnh bồng của chàng trai trong gió với làn da ửng đỏ, trong lòng cô gái âm thầm nghĩ đến một thần tượng che chở cho cuộc đời mình, ít nhất là trong giờ phút này mọi biến chuyển của gian nguy có thể xãy ra. Đến giò ăn cô bạn gái ngưng tay chèo đến giữa khoan thuyền lôi lên bọc thức ăn. Cô sữa soạn bửa cơm chiều thật chu đáo với hết cả sự săn sóc người đồng hành của mình. Trong tâm cô một hình ảnh nhen nhúm "mình sữa soạn cơm chiều cho một gia đình của riêng cô". Tự nhiên cô mĩm cười. Chàng trai tay vẫn thong thả chèo và ôm tay lái ra khơi xa hơn nữa, quan sát từng cử chỉ của người bạn gái và cảm thấy ấm cúng có cùng ý nghĩ với người bạn mình.

Họ vừa ăn vừa nói chuyện. Những con chim hải âu thấy bóng dáng người và hơi thức ăn kêu nhau rối rít trên đầu họ rồi vài con sà xuống đậu trên mạn thuyền.

Bóng chiều xuống thấp hơn, gió có vẽ mạnh hơn và có xoay chiều vì chàng trai cảm thấy tay lái nặng nề vì sóng lên nhiều. Chàng cố gắng giữ tay lái cho thuyền khỏi chòng chành. Cô gái bắt đầu lo trong bụng, nhìn bạn trai dò xét nhưng chàng vẫn một nụ cười thật tươi trên môi để làm yên lòng bạn mình. Mà quả thực chàng đã biết sẽ có cơn mưa giông ụp tới tối nay vì chân trời phương tây phía sau lưng họ mây đen đang kéo lên, bắt đầu có những tia chớp tận dưới chân trời. Chàng nói với bạn "Mình chuẩn bị cho hết thức ăn còn lại vào bọc và cột cho kỷ vào lòng thuyền đừng cho mưa ướt. Xong rồi em trở lại ngồi thật yên giữa lòng thuyền, không cần chèo nữa, mình anh cũng đủ vì gió thuận chiều cho mình đi tới". Nhưng thực trong thâm tâm chàng muốn người bạn bớt sợ bớt say sóng, ngồi trước mũi không chịu nỗi. Tay lái chàng rất nặng khó điều khiển vì sóng lớn nước xoáy và gió đổi chiều. Những con chim hải âu đã trốn mất từ lâu, có lẽ chúng biết mưa bão sẽ ập đến. Thỉnh thoảng chàng trai nhìn lui và cố giữ thuyền đi thật thẳng để mặc cho gió đẫy đi đâu cũng được. Điều quan trọng là đừng để thuyền bị lật. Tất cả những cố gắng, những quyết định công việc chàng âm thầm làm một mình không hề tỏ ra nét lo âu trên mặt. Cô gái quan sát người bạn mình như muốn biết có gì sẽ xãy ra đêm nay. Tuyệt nhiên nàng chỉ thấy nụ cười và ánh mắt cương nghị trong bóng đêm mờ mờ. Thỉnh thoảng chàng lên tiếng cho nàng bớt sợ "Em có say sóng không? đừng sợ gì hết, càng sợ càng say sóng nhiều". Nói cho có tiếng nói của con người giữa biển cả mênh mông và đêm đen dày và giông bão sắp đến. Thuyền lướt nhanh cô gái ngồi giữa khoang thuyền cứ tưởng người bạn mình đang chèo trong lòng bình tỉnh hơn. Nhưng thực gió đang đẫy thuyền đi. Trong đêm đâu có phương hướng nào mà biết, cô cứ nghĩ thuyền theo hướng chàng trai điều khiển. Nửa đêm nhìn không còn thấy sao chàng biết trời phủ mây. Những giọt nước đầu tiên rơi vào người, trời bắt đầu mưa. Gió giật mạnh làm hai tay chàng mỏi rã rời nhưng chàng không một tiếng than van. Đến lúc này mưa xối xả gió lộng từng cơn, chàng quyết định rời tay lái lao mình vào người bạn gái thật nhanh và sự va chạm thân hình vạm vỡ của chàng vào thân hình bạn gái gây nên tiếng động và tiếng hét của cô ta "Anh làm gì vậy, buông em ra". Chàng vẫn làm thinh lấy sợi dây thừng quấn quanh mình người bạn gái và buột chặt vào mạng thuyền. Cô gái không hiểu gì, chỉ cứ nghĩ điều không tốt đang xãy ra do người bạn trai lợi dụng. Chàng vẫn làm việc trong im lặng. Xong đâu đó chàng trở về ôm tay lái. Suốt đêm cô bạn gái khóc la không hiểu tại sao bạn trai mình có hành động như vậy. Cô nhìn trong màng đêm và màng mưa không thấy gì cả chỉ thấy dáng ngồi mờ mờ của người bạn. Cô tìm cách tháo gỡ sợi dây thừng nhưng không cách nào gỡ ra được. Cô bắt đầu thù ghét người bạn đồng hành, trong đầu cô bắt đầu nguyền rủa chàng trai và nguyền rủa chính mình tại sao dễ tin bạn để đến nông nỗi này. Cô gái lại mong muốn bão tố lớn hơn nữa cho thuyền lật úp cả hai đều chết đi để khỏi bị làm nhục. Cô sợ quá và quýnh quáng quá nên quên một điều là tại sao người bạn mình cột mình không làm gì động đến mình nữa mà trở lại ngồi bất động bên tay lái. Thỉnh thoảng cô nhìn thấy chàng trai có vật vã qua lại trong tay lái, thỉnh thoảng có nghe tiếng chàng như đang nguyền rũa một kẻ vô hình nào trên trời kia đang gây hoạn nạng.

Lã người cô gái thiếp đi lúc nào không hay biết. Một con sóng thật mạnh xô mạn thuyền gần úp cô bừng tỉnh sợ sệt. Cô không sợ cơn sóng nuốt chiếc thuyền lôi xuống đáy biển, oái ăm là cô sợ lúc mình thiếp ngủ người bạn trai lợi dụng đến xâm phạm thân thể mình. Cô từ từ mở mắt hé nhìn vẫn thấy chàng ta ngồi đó và đang vật lộn với trời nước, với gió lộng.

Lần này cô yên tâm hơn và rơi vào giấc ngủ, cho đến khi mở mắt thức giấc trời đã sáng, mặt trời đang ló lên khỏi mặt đại dương. Tuy mệt mỏi và một đêm kinh hoàng cô gái vẫn ý thức được mặt trời ở chân khơi biển sao mà to lớn và rực lữa đến như vậy. Cô chưa hề thấy mặt trời lớn như thế này rực rỡ như thế này trong đời. Mặt trời thu hút sự ngỡ ngàng của cô làm cô quên mệt, quên những gì đã xãy ra trong đêm qua. Cô lại thấy mặt biển phẳng lì như mặt gương khổng lồ không bờ mé, không một gợn sóng con. Mãi mê nhìn ngắm thiên nhiên đến lúc cô cảm thấy mình đau nhức toàn thân và dây thừng vẫn cột chặt mình vào mạn thuyền. Đến bây giờ cô mới nhớ người bạn mình cột mình vào đây. Cô xoay người nhìn. Một cảnh tượng vô cùng làm kích động tâm cô; một người đàn ông đang gục đầu thật thấp xuống mạn thuyền chỉ còn thấy một mãng lưng phơi trần trong nắng mai. Mai tóc rối bù trùm kín khuôn mặt nên nàng không biết chàng còn sống hay đã chết đêm qua. Thân hình chàng hoàn toàn bất động đến lạnh mình. Cô lên tiếng thật to "Anh dậy đi. Anh có sao không?" Vẫn không tiếng trả lời, cái lưng nhô lên trời và toàn thân không nhúc nhích. Cô nghĩ là anh đã chết đêm qua vì kiệt lực chống đở với bão tố. Cô lại lên tiếng hét lớn hơn. Giữa biển khơi mênh mông im lặng tiếng hét của cô vang xa làm một bầy hải âu kéo đến kiếm ăn. Chúng bay quanh thuyền và có con sà xuống đậu trên chiếc lưng gò của chàng. Chàng vẫn bất động. Cô gái tìm mọi cách thoát ra khỏi sợi dây thừng để đến bên chàng lay dậy. Nhưng vô vọng. Cô tìm một vật gì đó liệng đến chàng nhưng hai tay bị chàng trói chặt. Thình kình cô gái nghe một tiếng ho rất yếu ớt, mừng hết lớn, chàng không chết. Mừng quá cô kêu tên chàng tới tấp "Dậy đi anh dậy đi anh. Em xin lỗi anh, Em hiểu lầm anh. Dậy đi anh chúng mình sống sót rồi". Cô gái thật sự vui trong lòng vì người bạn đồng hành mình không chết và đã cứu sống được cả hai. Lại nhiều tiếng ho nữa, lần này có vẽ mạnh hơn. Đầu chàng bắt đầu nhúc nhích và như đang cố gắng ngẫn lên. Cô gái nhìn kỷ hơn bỗng hoảng hốt vì cô khám phá một giòng máu đang rỉ ra từ cánh tay chàng. Cánh tay lúc trước bị cái đầu che nay chàng cố ngẫn đầu lên để lộ cánh tay rướm máu. Cô gái không còn bình tỉnh đợi chờ, cô la lên thật lớn "Anh thức dậy, tay anh bị thương đang mất máu. Dậy đi anh, cố dậy đi anh. Em xin lỗi anh. Mở trói cho em để em tìm cách cầm máu tay anh". Lần này chàng trai đã ngẫn được đầu cao hơn để lộ một phần mặt phủ đầy tóc rối nhưng cô gái vẫn trông thấy đôi mắt khờ dại vì mệt lả, đôi môi như có máu rỉ và khô lại. Chiếc lưng đã hết nhô lên trong nắng, chàng ngồi thẳng dậy được, nhìn cô bạn gái, môi mấp máy những gì cô ta không nghe rõ nhưng nhìn đôi mắt có thần trở lại cô biết người bạn mình đang mừng vì tất cả được thoát chết. Một tiếng ho thật mạnh như muốn tống xuất đàm giãi ngăn cảng cuống họng, chàng khạt ra biển một búng máu đen đậm. Lúc này sức lực như hồi phục dần chàng cười méo nửa miệng "Em bình yên anh mừng lắm. Đêm qua em cắn anh đau lắm". Vừa nói chàng vừa đưa cánh tay chảy máu cho bạn xem. Cô gái không còn giữ được tiếng nấc, oà khóc như trẻ con. Chàng cố gắng đứng dậy đôi ba lần, lần nào cũng khuỵu xuống. Cuối cùng cũng lần mò về phía bạn mình. Không nhịn được cười "Trông em đêm qua khôi hài lắm. Anh biết em sợ anh hơn sợ mưa gió. Sợ anh hơn sợ chết. Nhưng anh phải làm vậy để em bất động và thuyền không bị lật". Nuột thắc cuối cùng được tháo ra cô bạn gái ôm chầm lấy người bạn khóc nứt nở. Cô ghì chặt thân hình vạm vỡ nhưng mất sức của chàng. Cô rướn người lên hôn lấy hôn để cặp môi đầy máu và vết cắt do chính chàng cắn chặt trong khi dùng sức vật lộn với trời với giông bão và với chính người bạn gái đồng thuyền đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng dây thừng đang được quấn chặt "Em yêu anh".

Chàng mĩm cười thật tươi. Chàng ôm bạn gái trong vòng tay lực lưỡng. Những cơn đau nhức mỏi rời vì phải chống trả lại sức mạnh của thiên nhiên như biến đâu mất. Chàng hôn trả cũng mãnh liệt như những mãnh liệt mà cô bạn gái vùng vẫy muốn thoát đêm qua. Cũng vòng tay đó nhưng hai sức mãnh liệt khác nhau. Cả hai khụỵ xuống mạng thuyền. Nắng đã lên cao. Tình yêu đang nỡ trong hai tâm hồn lãng tử phiêu lưu.

 

Chân Tính Hải

(trích Thời Xa Xưa)

Sept 25.13)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 6646)
Tiểu Ngục hỏi: Tại sao con cứ mãi nhớ một người như vậy? Con đã uống nước sông Đoạn Hà. Con đã cùng ta chịu thử thách qua bao nhiêu khoảnh khắc của nước trời
16 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 8152)
Ba mê cờ tướng bỏ cơm. Ba ngồi ở nhà bác Mười từ sáng sớm. Trưa con chạy qua mời cơm, bác Mười bảo: “Ba mày đang đem pháo dẹp xe mã người ta, không về được đâu!”
10 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 10631)
Tôi đứng giữa phố Sét tưởng như từ lâu lắm rồi. Con đường vắng tanh, dài hun hút như một giấc mơ không có đoạn kết
03 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 7263)
Đi đến đầu chợ Lò Vôi đã nghe tiếng nhốn nháo rồi tiếng chân người chạy rầm rập.
12 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 8616)
Hai tay Hoàng Anh níu lấy tay tôi và đôi mắt to tròn của nàng long lanh nhìn lại tôi, tôi tưởng chừng như chưa bao giờ thấy nàng đẹp và ngọt ngào đến như thế!
09 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 7638)
Bắt đầu từ tuổi đi học đến lúc trưởng thành. Mẹ tôi nhất nhất tuân theo lời giáo huấn của các ngưòi lớn như một sự tùng mệnh
05 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 7451)
Đã gần trưa mà Khệnh vẫn chưa mó mẩn được việc gì, hết đi ra lại đi vào, rồi lại uể oải ngồi phịch xuống cánh phản mố
02 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 8756)
Rời khỏi quán La Pagode, Hưng chạy xe gắn máy ngang qua đường Trương Định, bất ngờ một chiếc xe Honda vọt tới
26 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 7357)
Nằm gọn trong thung lũng sông Vàng, sau trận lụt từ trên cao nhìn xuống làng Hạ nham nhở, loang lổ như một bức tranh vẽ dở chưa khô mực.
24 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 6790)
Tôi sống ở Sài Gòn 20 năm và xa Sài Gòn đã 30 năm. Mỗi khi nhớ tới quê nhà, Sài Gòn vẫn như một đốm sáng không bao giờ tắt.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17047)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12262)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18992)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9173)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8345)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 610)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 983)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1172)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22466)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14003)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19181)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7899)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8817)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8502)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11064)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30718)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20818)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25516)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22912)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21734)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19791)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18057)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19256)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16924)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16116)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24508)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31959)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34936)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,