NGUYỄN HỒNG - Sen

17 Tháng Bảy 201412:00 SA(Xem: 8805)
NGUYỄN HỒNG - Sen

Đang nắng như đổ lửa, trời xầm xì, vần vũ một chốc, một lát thì đổ mưa. Những hạt mưa to nhỏ không đều rơi lác đác rồi mỗi lúc một dày dần lên, rồi cứ thế tuôn xối xả như có ai đang cầm vò mà trút xuống. Hơi đất bốc lên khét lẹt lẫn với mùi bùn tanh tanh nồng nồng ngoài đầm sen phả vào từ ban chiều làm Kiên chộn rộn không cầm nổi cọ vẽ bỗng dưng biến mất. Cảm giác mất thăng bằng vụt qua nhanh như một vết cứa nhẹ vào tim làm Kiên thấy đau nhoi nhói từ phía ngực. Nguệch ngoạc chằng chịt những vệt màu loang lổ trên tấm toan trắng ơ hờ rồi uể oải thả cọ, Kiên đứng đốt thuốc bên cửa sổ. Mưa hắt những vốc nước vô tình vào mặt, vào người Kiên rồi chảy lênh láng một góc phòng. Kiên vẫn đứng như chôn chân trong trạng thái giống như là vô thức. Những điếu thuốc được rút ra khỏi bao, châm lửa, rít vội vàng vài ba lần lại bị ném xuống đất. Rồi cũng trong trạng thái giống như là vô thức ấy, Kiên dí nát những tàn lửa đang cháy dở cho tắt lịm đến khi bao thuốc còn lại là cái vỏ hộp trống rỗng. Sự trống rỗng là có thật. Kiên lờ mờ nhận ra rằng trước mắt mình tất cả đã nhòe và trôi theo mưa, chỉ có sự trống rỗng đang ngày một lớn lên và hiện hữu rõ mồn một như thể chỉ cần một cái với tay là Kiên có thể sờ được, cầm nắm được ngay tắp lự. Kiên nghiến răng, bực bội vò nát rồi giận dữ ném bao thuốc vô góc phòng. Thực sự Kiên muốn khóc, muốn hét, muốn đập phá để xua đi cái cảm giác đeo đá đang nặng chình chịch trong lòng. Đầu Kiên bị xáo trộn, căng như dây đàn và chực nổ tung kể từ khi cái giây phút mất thăng bằng ấy vụt qua và làm Kiên đau.

Đã từ lâu rồi, từ ngày Sen bỏ đi, Kiên rơi vào trạng thái bấp bênh, hoảng hốt trước mỗi cơn mưa bất chợt đến. Tình trạng cứ lặp đi lặp lại. Nỗi cô đơn mơ hồ bị Kiên giấu nhẹm ở đâu đó trong tiềm thức vì những cơn mưa mà ập đến, dồn ứ lại rồi xô Kiên ngã sấp ngửa. Trạng huống ấy lúc thì qua nhanh, lúc lại qua trong bí bức, ngột ngạt làm Kiên vật vã, khổ sở. Rồi tất cả cũng sẽ bị chìm đi, lịm đi. Kiên lại rơi vào trạng thái trống rỗng. Là Kiên của những bần thần rỗng ruột khi vừa tàn một cơn mưa. Có đôi lúc Kiên khóc tu tu như đứa trẻ vòi vĩnh sự ôm ấp. Đấy là lúc Kiên thấy mình đã nhớ Sen đến mềm lòng. Kiên muốn Sen quay về. Nỗi khát khao ấy ban đầu tưởng chỉ như là một sự ân hận muốn nói lời hối lỗi nhưng dần dần Kiên biết chính xác là nỗi nhớ. Kiên nhớ Sen. Kiên cần Sen. Nhiều đêm Kiên cuộn mình co ro trong nỗi nhớ tuyệt vọng ấy rồi tỉnh dậy vẽ như lên đồng. Vẽ như điên như dại. Những nét vẽ vẫy vùng cuồng dại kéo đêm ngày sát lại nhưng Sen vẫn cứ mãi xa. Cũng có lúc Kiên nổi loạn điên khùng đập phá cho đã cơn cuồng nộ. Những bức tranh Kiên vẽ Sen bị đâm toạc, nham nhở những vết cào xước rồi lại chính tay Kiên nhặt nhạnh và gom giữ lại. Kiên khóc. Giọt nước mắt của người đàn ông đợi chờ trong mỏi mòn đã bị đông cứng, trôi lăn rời rạc tượng hình khúc buồn Sen đi mà không mang theo. Giá như Sen đừng lành như thế, đừng coi Kiên như một ân nhân mà cam chịu như thế, đừng vì mặc cảm thân phận mà tự ti như thế... Ngàn vạn ăn năn cũng chỉ bao biện cho thói ích kỷ,vô tâm của người đàn ông trong Kiên chứ không đủ phép nhiệm màu để kéo Sen quay trở lại. Ngày lại nhúc nhắc trôi trong vô định. Kiên cũng không hiểu nổi cách mình đã trôi qua những tháng ngày đó thế nào.

Thường thì những cơn mưa, như là một điểm gợi nhớ kéo Kiên thoát khỏi thực tại rồi đẩy Kiên ngã nháo nhào về quá khứ. Cái ngày Kiên còn Sen. Mà Kiên có Sen từ bao giờ. Kiên không nhớ. Kiên không định hình được về thời gian hay là Kiên vô tâm chưa bao giờ để ý đến. Kiên còn bận bịu với những yêu đương hoan hỉ chốn lao xao. Với Kiên, Sen như món quà quý vô tình được tặng và Kiên mặc nhiên sở hữu. Dù có đi đâu, làm gì, với ai thì khi trở về nhà món quà ấy vẫn là của riêng Kiên. Có nhiều lúc Kiên nâng niu, gìn giữ. Có nhiều lúc Kiên vô tâm, lãng quên. Kiên không thể ngờ được có ngày Sen rời xa Kiên. Bây giờ thì Kiên đành phải tự dỗ dành mình. Kiên mò mẫm về phía tủ lạnh. Kiên muốn tìm một cốc nước mát. Chỉ có nước mới làm nguội nhanh cái đầu đang hầm hập nóng, trái tim đang hầm hập nóng. Không. Toàn thân Kiên đang hầm hập nóng. Sen thường để sẵn nước ở ngăn mát, bên cạnh những loại quả Kiên thích. Túi nhụy sen đã được phơi khô bọc cẩn thận là chất tạo mùi dễ làm Kiên bị kích thích. Là bùa mê của Sen đấy. Sen vẫn hay đùa Kiên thế mỗi lần hai đứa dịu dàng bên nhau vào những chiều mưa không vướng bận. Đúng rồi, thường là vào những cơn mưa. Kiên xâu chuỗi trí nhớ. Những cơn mưa làm sứ giả giữ chân Kiên ở lại căn chòi này cùng Sen.Với Sen, đấy là những phút giây ngọt ngào say đắm. Niềm hân hoan chào đón những cơn mưa bất chợt của Sen bắt đầu từ đó. Những cơn mưa ào đến ào đi vội vội vàng vàng như liêu trai như cổ tích đã làm Sen mê mẩn. Trong thoáng chốc, dù là có đôi chút gắng gượng nó cũng làm Sen quên đi hình ảnh người đàn bà hàng ngày bên cạnh Kiên. Người đàn bà ấy là ai Sen không biết, Sen chưa được rõ mặt. Trong một vài phút giây nghiêm túc, dẫu có khó khăn, Kiên vẫn phải tâm sự với Sen rằng đấy là người đàn bà đang làm Kiên thỏa mãn. Người đàn bà Kiên đang si mê. Người đàn bà của phố phường nhộn nhịp thi thoảng thăm thú hồ sen chỉ để rộn ràng áo yếm chụp hình hay vì Kiên mà ở lại trong giây lát. Những giây lát ấy lúc đầu là muôn ngàn lưỡi gươm đâm thấu tim Sen nhưng dần dần Sen mặc nhiên cho trôi qua trong chóng vánh. Chỉ là tích tắc của một cái chớp mắt hay là một tiếng thở dài chưa kịp bung ra khỏi lồng ngực. Có đau mấy rồi cũng sẽ phải qua thôi. Những lúc đấy, Sen thường nhìn ra hồ sen mênh mông. Sen nghĩ nhiều hơn về mẹ. Sen nhớ mẹ và thương thân phận mình. Sen không thể hình dung được mình đã lớn lên thế nào trên đầm phá bốn bề nước, bốn bề sen này. Quẫn trí, bế tắc, nhiều lần Sen muốn đi theo mẹ. Cho đến một đêm trăng nhờ nhờ sáng, Sen thấy người đàn bà lạ luống cuống nắm tay Sen băng qua chiếc cầu trôi giữa mù sương như trốn chạy. Không cố gắng để giằng giữ, Sen bất lực buông xuôi theo số mệnh. Sen thấy mình đang trôi trong mông lung. Nhưng Sen không chết được.Tỉnh dậy Sen thấy Kiên bên cạnh, áo quần đẫm bùn nước. Tạ ơn trời phật, cô đã tỉnh lại. Cô làm tôi lo quá. Giọng Kiên lo lắng, ấm áp và chở che.

Sen thèm sống kể từ phút ấy.

Kiên vẫn thường búng mũi Sen bảo rằng da thịt Sen ấm ấm nồng nồng hương sen dịu ngọt. Sen cười trong trẻo như đứa trẻ vừa được phát quà. Mấy Sơ bên chùa Cổ Am bảo Sen đã được ướp hương Sen từ thưở lọt lòng. Xạo vừa thôi, cô bé, Kiên chẳng tin. Sen nói thật mà. Ba mẹ hoài thai Sen tại đầm sen phía cuối phá đấy. Ngày ấy mẹ đi canh vịt thay ông còn ba đi thả cá đêm. Rồi sao nữa. Mà thôi, Sen không kể nữa. Chuyện lại bắt đầu trôi vào khúc buồn rồi. Có buồn như ngày mưa ấy Kiên vớt được Sen lên từ đầm không? Sen nhìn xa xăm. Chuyện cũ rồi, nhắc mãi thôi. Định kể công đấy hả? Vì Kiên mà Sen thèm sống đấy. Và rồi cũng vì Kiên mà Sen hư. Kiên âu yếm níu Sen vào lòng. Sen kể nốt cho Kiên nghe cái khúc buồn chênh vênh ấy nhé. Buồn lắm. Sen kéo tấm chăn mỏng che kín ngực Sen, ngực Kiên. Người ta vớt được ngưòi đàn bà nổi nênh trên đầm sen vào một đêm trăng nhờ nhờ sáng. Không ai tin đó là một vụ tự tử của người đàn bà nhẹ dạ vì cái thai đã sắp chào đời. Khi người ta lôi Sen ra khỏi bụng mẹ cứ thấy hai hàng nước trong chảy ra từ khóe mắt bà. Người đàn bà yếu ớt nói lời xin lỗi con rồi từ từ khép mi, nhẹ nhàng như một cánh sen vừa lìa cành. Sen nén tiếng thở dài. Ông già không tìm lại Sen à? Kiên biết rồi, Sao còn hỏi ngốc thế. Sen dí tay vào trán Kiên. Thôi, nằm nướng mãi, dậy vẽ đi. Sen đã quen với những khúc buồn rồi, thiếu vắng lại thấy lòng chống chếnh. Mà đời Sen đã có khúc nào vui vui đâu. Sen vừa cài cúc áo, vừa liếc mắt về phía Kiên. Những khúc vui cứ chơi trò ú tim bắt Sen phải đuổi bắt chờ đợi. Và Sen sẽ đợi.

Kiên nhắm mắt và cắn chặt môi. Tủ lạnh trống trơn. Hơi lạnh phả đột ngột vào Kiên khô khốc. Kiên rùng mình. Cổ họng đắng ngăn ngắt. Kiên thèm một cốc nước. Kiên khát. Mẹ kiếp. Kiên cố ngăn dòng nước mắt chực rơi, loạng choạng lao người về phía chiếc đệm cạnh giá vẽ. Chiếc đệm cũng đã rời giường từ ngày Sen đi. Kiên đã kéo nó xuống sát giá vẽ. Vẽ mệt thì nằm. Tỉnh dậy lại vẽ. Vui cũng vẽ, buồn cũng vẽ. Những cung bậc hỉ nộ ái ố có đầy đủ trong tranh. Từ ngày gặp Sen, Kiên thấy mình ngoan hiền hơn trong từng nét vẽ. Những bức tranh có Sen ở mọi góc độ, mọi tâm trạng. Kiên vẽ Sen bất cứ lúc nào. Kể cả lúc vừa tàn một cuộc ân ái với người đàn bà Kiên chưa kịp nhớ tên. Kiên ẩn dật qua ngày trong một đống hỗn mang. Đống hỗn mang do Kiên lựa chọn.

Kiên lựa chọn được gì ngoài những người đàn bà trầm trồ yêu thích tranh của Kiên trước khi say mê Kiên, ngưỡng mộ Kiên và sẵn sàng dâng hiến. Họ lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi. Biết trước sẽ là những đổ vỡ mà vẫn cứ lao vào. Kiên thản nhiên đón nhận những phiêu lưu tình ái một cách bản năng và vô tâm. Nhưng Kiên không thể phủ nhận việc Kiên đang muốn một quan hệ nghiêm túc với Ngân, người đàn bà trẻ con đang làm Kiên tan chảy. Kiên hẹn hò Ngân vội vàng cuống quýt ngay sau lần gặp gỡ đầu tiên tại buổi tiển lãm tranh chia tay học sinh cuối khóa. Ngân, Cô nữ sinh 18 tuổi đẹp phá cách và hoang dại khiến Kiên say mê. Không khó để Kiên chinh phục trái tim người con gái đã chờ đợi phút giây được gặp người đàn ông của những khối màu cô từng mê đắm. Họ nhanh chóng cuốn vào nhau, vội vã trò chơi sắp đặt. Kiên lại sắm tròn vai một gã si tình cung phụng những đỏng đảnh mưa nắng của Ngân. Bù lại, Ngân biết cách cuồng nhiệt cho Kiên mệt lử. Sau những cuộc tình đủ đầy, mãn nguyện Kiên lại vẽ như lên đồng và phấn khích tận hưởng. Kiên thả hồn mình phiêu diêu trong những cơn say. Sự xuất hiện của Sen không hề làm Kiên tỉnh cơn mê hoan lạc cùng Ngân. Như con thú đói mồi được thỏa mãn, được đã cơn thèm khát, Kiên lao vào cuộc luyến ái với Ngân điên cuồng và rồ dại. Sen vẫn lẳng lặng với bóng mình, an nhiên làm người đàn bà đi bên lề cuộc đời Kiên, gom nhặt những khúc buồn Kiên rơi vãi sau mỗi cuộc tình.

Kiên là ai? Nhiều lúc tự hỏi rồi tự trả lời. Sen không có nhu cầu rành mạch mối quan hệ cùng Kiên. Sen chỉ là một người đàn bà trong muôn vàn những người đàn bà đi qua cuộc đời Kiên. Những cuộc tình đến rồi đi chóng vánh. Cuộc tình này chưa kịp tàn cuộc tình mới đã nhuốm màu đổ vỡ. Kiên ngang tàng phóng túng.Tàn một cuộc tình dù dài dù ngắn với Kiên cũng chỉ chớp nhoáng như trời làm mình làm mẩy để chóng tàn một cơn mưa bóng mây. Sen có thể là một ngoại lệ. Một vệt màu vô duyên cớ bị Kiên pha lỗi, quệt vội vàng vào bức tranh đời Kiên đang vẽ dở. Kiên thấy lạ và Kiên giữ lại. Chẳng phải để làm tình. Chẳng phải neo nhau lại để sinh con đẻ cái, chẳng phải vì cơm bưng nước rót mỗi ngày. Chẳng là gì cả nhưng làm Kiên day dứt và không dễ buông bỏ. Thói tham lam của người đàn ông tự do là vô độ. Ngụp lặn trong ngàn vạn mối tình vẫn chưa tìm được chính mình hay sao Kiên còn dùng dằng để nối thêm cho Sen những khúc buồn.

Mỗi sáng Sen dậy sớm, ra hồ trút những giọt sương đọng trên lá sen vào bình thủy rồi châm nước pha trà. Ăn sáng qua loa rồi bận bịu với khách vào khách ra tại phòng tranh. Đêm đến, Sen tự vỗ về những yêu thương bỏng rát, những hờn dỗi câm lặng. Có lúc Kiên ở lại. Có lúc không.Từ ngày Sen đến, Kiên dùng căn chòi bên hồ sen này làm xưởng vẽ kiêm luôn cửa hàng tranh. Kiên chuyển lên phố. Một phần vì Ngân, một phần vì Sen. Không nói ra nhưng Sen thầm cảm ơn Kiên mỗi ngày. Sen đã có được một công việc để làm, có Kiên thật bằng xương bằng thịt để chờ đợi và hi vọng dẫu là mong manh và khó nắm bắt. Chỉ chừng ấy thôi, với Sen thế được gọi là hạnh phúc.

Ông Tơ bà Nguyệt trêu ngươi. Đã se duyên muộn còn bắt người lặn lội. Những buồn vui sắc sắc không không. Niềm hạnh phúc mà Sen đang có chỉ là một khúc vui ngắn ngủi trên lý trình nhiều khúc buồn dài. Sen có thai. Giọt máu Kiên để lại đang tượng hình hài. Sen rùng mình nghĩ đến mẹ. Nghĩ đến những phóng túng ngang dọc của Kiên. Nghĩ đến thân phận mình. Sen sợ những ràng buộc làm Kiên khổ sở vì vướng víu. Người đàn bà đã vì yêu mà mụ mị. Người đàn bà vì yêu mà cam chịu, mà đánh đổi, mà chấp nhận. Người đàn bà ấy đã không vì mình mà bắt người khác phải gồng gánh những đa đoan.

Sen đi. Không dám đối diện Kiên để nói lời từ biệt. Có cuộc chia ly nào do mình chủ động mà không làm người ta đau.

Sen đi. Ngân cũng chán cùng Kiên chơi trò chồng vợ. Những người đàn bà không còn là chiến tích, Kiên thấy mình hoang tàn sau những cuộc tình. Kiên chỉ còn lại là vỏ bao trống rỗng. Những ồn ào chảy quanh mình cũng chỉ là những khoảng không trống rỗng. Kiên ngẫm đời mình sao giống một khúc buồn dài mà Sen không thể bao dung hơn nữa để mang theo.

Người viết là người được nghe kể câu chuyện. Vì muốn cứu rỗi linh hồn Kiên mà lang thang tìm Sen. Trong quán nước dưới hàng cây sấu già, cạnh hồ sen đang vào mùa hoa, người ta nói nhiều về Sen. Có người bảo Sen chẳng đi đâu xa, Sen không thể từ bỏ đầm sen đã cõng những buồn vui rơi rụng của mình này. Người ta kể khi thì thấy Sen đang chèo thuyền hái hoa giữa hồ, bên cạnh là đứa trẻ đang bi bô tập nói. Có người bảo đấy là con trai, có người bảo đấy là con gái nhưng ai cũng chắc nịch rằng đấy là bức tranh thiên thần Kiên đã say sưa vẽ trong một chiều mưa bất chợt. Khi khác lại thấy Sen tất tả bên cạnh gánh chè sen đang bốc khói cho kịp buổi tan trường. Những cô cậu học trò đón bát chè sen, đón cả ân tình trong nụ cười thánh thiện của cô bán hàng. Đứa trẻ hồn nhiên quấn chân mẹ, i a câu hát giận giận thương mẹ thường ru. Có lúc, trong khi chờ tạnh một cơn mưa, người ta lại thấy Sen trầm ngâm bên bờ hồ, miệng hát ru con ngủ, mắt dõi về phía xa xăm, nơi hiên chòi có người đàn ông bạc tóc vì thương nhớ. Giận dỗi chi mà Sen không quay lại. Âu cũng là duyên nợ. Ông Tơ bà Nguyệt cứ đùa dai. Người ta mỏi mắt rồi. Người ta biết lỗi rồi. Người ta đã mong nhớ đến cuồng điên lên rồi. Về đi Sen.

Đấy là người viết mong thế.

Truyện được kể lại thường có nhiều dị bản. Ở một lúc khác, vào thời điểm khác, người ta lại kháo nhau chuyện về cô gái trẫm mình ở hồ sen vào một đêm trăng nhờ nhờ sáng. Người viết không muốn nghe bản buồn này nhưng đã là chuyện thì vẫn cứ phải nghe kể cho kỳ hết. Một tâm trạng khó tả. Lòng cứ chộn rộn những buồn thương day dứt, đau như có ai đó vừa cầm kim châm vào ngực mình. Người ta lại kháo nhau về việc thợ lặn đã quần thảo cả đầm sen trong mấy ngày liền cũng không tìm thấy xác. Ơn trời, ơn phật, có thể là định mệnh. Biết đâu người đàn ông ấy trong những đêm mất ngủ, bần thần đốt thuốc bên hồ thấy người gặp nạn không thể không lao ra cứu. Người đàn ông mà khi tỉnh dậy Sen thấy quần áo cũng bê bết bùn nước hệt như lần trước đã cứu Sen. Đấy. Chính là người đàn ông ấy đấy. Người đàn ông đã một lần đón Sen về từ cõi chết chẳng lẽ lần này lại nỡ buông tay để Sen đi.

Đấy cũng là do người viết mong thế.

Lại nữa, người ta thấy Sen đang đùa vui với đứa bé và người đàn ông tóc bạc. Là ba Sen đấy. Người đàn ông của tuổi trẻ ham chơi, mê mệt với những cuộc tình đến rồi đi chóng vánh đã vô tâm bỏ rơi cốt nhục mình. Tội lỗi. Tội lỗi. Ông ngàn lần ăn năn. Bằng mọi giá ông dành trọn quãng đời còn lại để chuộc mọi lỗi lầm. Ông đã đi khắp hang cũng ngõ hẻm để tìm Sen. Phụ tử tình thâm dễ gì buông bỏ được. Sen cũng lần mò đi tìm nguồn cội của mình. Đấy. Sen đã tha thứ cho ba mình thì can cớ chi Sen tách con mình ra khỏi ba nó. Đời Sen đã dày lên những khúc buồn rồi, bây giờ Sen dành khúc vui này cho con. Sen đẩy cửa căn chòi, thức tỉnh người đàn ông vì nhớ thương, vì ăn năn mà phờ phạc. Ai bảo cứ khóc là buồn tủi. Những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau rơi. Buổi chiều ấy trời cũng đỏng đảnh đổ mưa như những chiều mưa cũ. Ngọt ngào và say đắm. Mưa thì muôn đời vẫn vậy, chỉ có người vì mưa mà gọi nhớ gọi thương thôi.

Ở một dị bản khác. Dị bản thứ 100 hay 1000 và nhiều hơn thế nữa thì người viết vẫn cứ mong Sen sống. Đời người đong đếm lại mới hay rặt những khúc buồn. Chẳng lẽ cứ buồn là muốn chết. Sống được mới khó chứ chết thì đơn giản, trong tích tắc chưa trọn một cái chớp mi đã có thể kết thúc một cuộc đời.

Người viết cứ nhen hi vọng sống là vậy đấy, Sen ạ./.

 

 

Ý kiến bạn đọc
18 Tháng Bảy 20147:00 SA
Khách
Hay lam ban cua toi oi!
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Chín 20239:20 SA(Xem: 1283)
Ông kéo tay bà chỉ đàn chim đang khuất dần trong mây “Bà nhìn thấy không... Nhàn trắng lại bay về...”.l
09 Tháng Chín 202310:34 SA(Xem: 1320)
Có người nhìn thấy cô ta leo qua thành cầu, bước theo tay vịn đi lần ra xa.
02 Tháng Chín 202310:14 SA(Xem: 1491)
Sáng nào, nếu trời không mưa, bà Hai cũng vắt cái khăn rằn lên vai, chụp cái nón lá đã tưa vành lên đầu,
26 Tháng Tám 202310:03 SA(Xem: 1517)
Có một chi tiết mà tôi nhớ mãi khi đọc lịch sử. Mỗi khi người Tầu xâm chiếm nước ta họ thường bắt các vương triều của ta giao nộp người tài.
23 Tháng Tám 20235:48 CH(Xem: 1392)
Có những người trai thương gái quan niệm tình yêu một cách kỳ lạ lắm: yêu, nhưng mà đòi hỏi người yêu phải đẹp bất cứ phương diện nào: nói phải đẹp, cười phải đẹp, ăn phải đẹp.
22 Tháng Tám 20235:35 CH(Xem: 1548)
Chỉ một góc trăng thôi, nhợt nhạt soi mái tóc nàng đổ dài xuống lưng, tràn trên đôi cánh tay gầy guộc, hư hao...
22 Tháng Tám 20232:16 CH(Xem: 1429)
Bát không phải tên cụ, Bát chỉ là bậc thứ tám trong cái thang phẩm hàm chín bậc của triều đình.
16 Tháng Tám 20236:00 CH(Xem: 1522)
Cây mọc bờ sông vách núi, là thiên nhiên; cây trong chậu là một tác phẩm nghệ thuật.
09 Tháng Tám 202310:10 SA(Xem: 1556)
Mừng em về nơi an bình, tuy chị xót xa hết sức khi mãi mãi xa em,
02 Tháng Tám 20235:05 CH(Xem: 1873)
Tôi muốn kể chuyện dâu bể của xóm tôi.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17040)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12257)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18988)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9172)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8340)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 609)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 980)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1171)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22464)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14001)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19179)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7898)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8815)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8500)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11063)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30716)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20817)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25512)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22911)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21732)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19789)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18056)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19254)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16922)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16115)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24507)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31956)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34935)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,