LỮ QUỲNH - Trích chương 5 của Những Cơn Mưa Mùa Đông

15 Tháng Giêng 201512:00 SA(Xem: 7103)
LỮ QUỲNH - Trích chương 5 của Những Cơn Mưa Mùa Đông

 

Đứa trẻ đã bớt, nhưng phải hai tuần sau hắn mới tạm bình phục. Người đàn bà khởi sự chuyến buôn đầu tiên kể từ ngày đứa trẻ nhuốm bệnh. Lúc quay về, thay vì mua cho con nhiều đồ chơi, chị mua thêm một hộp thuốc bổ cho hắn chóng lại sức. Cơn bệnh trầm trọng của đứa trẻ đã vô tình kéo người đàn bà trở về với bổn phận thực tế. Chị đã ân hận về những cảm giác chị có khi nghĩ đến tên đồn trưởng trên khúc sông này. Những quyến rũ trước đó bây giờ trở nên trơ trẽn lạ lùng. Chị nghĩ chị sẽ chấm dứt những mơ mộng có vẻ tội lỗi ấy. Nhưng khổ thay, đó chỉ là những ý nghĩ khi ở trong không khí gia đình, cạnh đứa con đau yếu. Bây giờ chị đang xuôi trên giòng sông tràn ngập cảm xúc, chị cảm thấy tâm hồn mình đổi khác. 

Chị hồi hộp khi chiếc thuyền bắt đầu đi vào khúc sông do người đàn ông kiểm soát. Giòng sông im không một gợn sóng dưới ánh nắng âm u sau những ngày mưa mù mịt. Chiếc buồm được mở ra một nửa, không đủ gió để căng. Người đàn bà như lá cờ vàng bé xíu bay phấp phới trên vòm cây xanh. Chị nghe tiếng tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực. Chị với tay kéo chiếc xắc lại gần lấy ra hộp thuốc mua ở phố về cho đứa trẻ. Hắn đã bớt sau gần một tuần nằm dán mình xuống chiếu. Chị chỉ mong con sớm bình phục để còn tiếp tục những chuyến buôn bỏ dở. 

Thuyền chở đầy hàng, nặng chìm đến mạn. Người đàn bà xếp những ống thuốc vào hộp, rồi trả vào xắc như cũ. Chị đưa tay ra sông khuấy nước. Chị cảm thấy lo lắng vẩn vơ cùng với thoáng rạo rực bé nhỏ từ đáy lòng. Hình ảnh đứa con xanh xao đang nằm ở nhà chờ chị về với hộp thuốc bổ, làm chị nóng lòng và mong cho gió thổi mạnh để thuyền mau về tới bến. Nhưng bến chị chờ mong đã không tới sớm bằng bến đồn quen thuộc mà người đồn trưởng đang chờ sẵn như mọi lần. 

Thuyền cập bờ lúc mặt trời đã xuống ở cuối sông. Người đàn bà đưa tay sửa lại nếp áo, vén lại mái tóc, để rồi chợt ngượng ngùng khi nhận ra những cử chỉ đó ở mình. Hai người lính lừ đừ bước xuống bờ sông từ những bậc cấp của cổng đồn cách không xa. Một người hỏi trổng: 

-Chở gì mà nhiều thế? Không sợ thuyền chìm sao? 

Tiếng một bạn hàng trong lòng thuyền lầu bầu nguyền rủa về lời nói gở của tên lính. Không một ai trả lời hắn cả. 

-Cho coi giấy tờ đi các bà, cả giấy phép chở hàng nữa. Chở quá đi là cái chắc rồi đấy. 

Những người đàn bà đồng loạt đưa tay tháo kim găm trên các túi áo, hoặc kéo ví tay lấy giấy tờ trình người lính kiểm soát. Giọng một người nói rất nhỏ: 

-Ông đồn trưởng đâu rồi mà không kiểm soát, để bọn này thì biết đến bao giờ mới xong được. Không khéo lại ngủ đêm ở đây mất. Quan lớn không ngán mà phải ngán bọn cắc ké này quá trời. 

Người đàn bà thoáng thất vọng khi nghe người bạn hàng nhắc đến viên đồn trưởng. Tại sao hôm nay y vắng mặt? Nhưng rồi chị cũng cảm thấy phấn khởi khi nghĩ đến đứa con đang đợi, với những đồ chơi và hộp thuốc bổ ở nhà. 

Thằng Vũ giờ này có lẽ đã khá nhiều. Hôm chị đi hắn bắt đầu ăn cơm nhão. Uống hết hộp thuốc bổ chị mang về đây, hẳn hắn chóng bình phục và mập ra. Chị nghĩ ngợi mông lung về cái đêm đứa trẻ bị sốt nặng, về cái đêm người lạ mặt hiện đến đem cho chị tin người chồng từ lâu biệt tích... Cái đêm mưa gió khủng khiếp ấy, chị không muốn nó hiện ra trong trí nữa. Chị cố xóa nhòa đi. Sự hiện diện của người lạ mặt trong đêm ấy trở thành một đe dọa thường xuyên trong cuộc sống chị. Chị không thể nào ngờ tới, cũng như chưa bao giờ chờ đợi sự việc đó. Thế mà nó lại hiện đến như trong một giấc mơ, và chính lúc này đây chị cũng ao ước biến nó thành một giấc mơ hẳn. Với giấc mơ chị sẽ không bị liên lụy gì cả, không trách nhiệm gì hết. Biết đâu đêm ấy chẳng có một người chứng kiến trong bóng tối... 

-Mời bà con lên bờ kiếm chỗ ngủ. Vì vấn đề an ninh chúng tôi không thể cho thuyền rời bến được đâu. Bà con thấy mặt trời đã tắt rồi đấy... 

Tiếng người lính trên bờ dội xuống nghiêm trang. Người chủ thuyền vừa cuốn chiếc buồm nhỏ lại vừa nói oang oang: 

-Bà con nghe đấy. Nhớ lên kiếm chỗ ngủ, và đừng ngủ quên mà bị trật đò. Tôi không chờ ai cả đâu. Trời sáng là giong buồm ngay... 

Mọi người thở ra chán ngán. Trong khi ấy, người đàn bà sững sờ nhìn giòng sông bắt đầu đen thẫm lại. Chị nghĩ đến người đồn trưởng, đến ánh mắt của y, để cảm thấy chới với trong một cảm giác xa lạ. Chị chống chọi với nó mong thoát ra và nhận rõ mình đang hụt chân chìm sâu mãi xuống trùng dương cảm giác... 

Người đàn bà ý thức rõ ràng: có phản đối, kháng cự gì chăng thì phải hành động ngay từ đầu, ngay trước khi bước chân vào căn phòng của y. Nhưng chị đã có những phản ứng quá yếu ớt, những chống đỡ quá vụng về nên y mới chinh phục chị một cách dễ dàng như vậy. Chị nói chị đã có chồng, có con... Y nói, chồng chị làm gì ở đâu, y chả cần biết... 

Câu nói của y thật nhẹ nhàng, nhưng đã làm chị khiếp đãm hơn một lời đe dọa mạnh. Câu nói của y buông ra thật bất ngờ. Chị không ngờ y đã theo dõi, nắm lý lịch của chị vững đến thế. Câu nói làm chị lạnh buốt dọc sống lưng. Chồng chị... vâng, chồng chị đang là kẻ thù của y, đang là kẻ thù nghịch của những người đang sống bên này lằn ranh. Chị hiểu điều đó lắm, nhưng vẫn tự hỏi: có thật như thế không? Có thật chồng chị vĩnh viễn trong ý nghĩ mọi người là kẻ thù của họ. 

Khi ở trong căn phòng người đàn ông rồi thì tất cả những chống đỡ của chị tưởng đã quá muộn. Trước đây hình ảnh y quyến rũ chị bao nhiêu thì lúc này chị cảm thấy y xa lạ quá, còn xa lạ hơn cả một kẻ xa lạ nào khác. Chị nhìn y bình thản ngồi hút 

thuốc trong lòng chiếc ghế mây lớn. Trước y, trên mặt chiếc bàn tròn nhỏ, một chiếc gạt tàn bằng vỏ đạn đồng chế biến đang bốc khói, với hai ly bia sủi bọt trắng. Trong sự im lặng bình thản đó của người đàn ông, chị còn tìm thấy vẻ đắc thắng đầy tự tin của y. Điều này bỗng làm chị đâm giận mình khủng khiếp. Chị muốn nguyền rủa chị, khinh bỉ chị. Nhưng tâm trạng đó chỉ cho chị có mỗi phản ứng là những giọt nước mắt uất hận chạy vòng quanh mi rồi lăn dài xuống má. Chị khóc nức nở. 

Người đàn ông dí mẫu thuốc vào gạt tàn, ngẩng mặt lên hỏi trổng: 

-Sao lại khóc? 

Y đứng dậy, tiến gần người đàn bà. Chị đang mặc chiếc áo cánh bằng vải phin trắng. Mái tóc búi cao bày chiếc gáy màu da bánh mật nhưng không kém phần khiêu gợi. Y cầm lấy cánh tay chị, nói giọng rất dịu dàng: 

-Không có gì để em phải khóc hết. Nếu em không muốn ở đây, tôi sẽ đưa em rời khỏi đây ngay. Tôi nghĩ đây không phải là lần thứ nhất em gặp tôi. Chúng ta từng gặp nhau nhiều lần ở bến đò, và tôi đã nói với em, dù bằng ánh mắt, là tôi yêu em. Đêm nay tôi muốn em ở lại đây để tôi lặp lại với em ba tiếng đó. Có gì cản trở việc chúng ta yêu thương nhhau đâu... 

Người đàn bà để yên cánh tay mình trong bàn tay y. Chị nghe những lời y nói ra như một đôi môi ngọt ngào. Nó quá êm đềm mà chị chưa bao giờ nghe cũng như chưa từng chờ đợi để nghe tới. Chị muốn thét lên: ông không biết tôi đã có chồng có con sao mà ngỏ lời lăng nhăng, xin ông tha cho... Nhưng chị đã không lên tiếng được và sẽ không bao giờ lên tiếng được nữa, trong khi người đàn ông tấn công chị thật chậm rãi và chắc chắn: 

-Tôi biết em đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt. Tôi biết em không thiếu một điều gì. Sở dĩ tôi tò mò như vậy, chỉ vì tôi yêu em. Em có chồng, điều ấy thật rõ nhưng em làm sao tin được ngày hắn trở về. Hắn đã sai lầm ngay khi chọn lựa. Ở trên đời này, người ta có thể chọn lựa bất cứ cái gì, phụng sự bất cứ cái gì, nhưng không được hy sinh những người yêu dấu là vợ và con mình... 

Người đàn bà bước ra khỏi vòng tay người đàn ông, ngay khi y buông bàn tay ở cánh tay chị với ý định ôm chị vào lòng. 

-Không được đâu anh ạ. 

Người đàn bà nghe giọng nói mình lạ hoắc. Trong một phút, chị không hiểu nổi lòng mình. Chị cố gắng chống đỡ một cách gượng gạo, để cuối cùng người đàn ông vẫn kéo sát được chị vào lòng y. Một bàn tay y đưa ra gạt những giọt nước mắt trên má chị. Bàn tay đang di chuyển trên da thịt chị. Từ bao nhiêu năm rồi mới có một bàn tay ngập ngừng trên da thịt làm sao cảm giác chị không mù lòa được. Chị nhắm mắt lại. Hình ảnh người chồng xa xăm theo thời gian đã mất hút dễ dàng. Kẻ lạ mặt trong đêm mưa gió kinh hoàng không thể níu giữ nổi một hoài niệm dù nhỏ nhoi về người chồng vắng mặt. Có thể chị có nghĩ đến đứa trẻ xanh xao sau cơn bệnh nguy khốn đang chờ chị về với hộp thuốc bổ cùng với những đồ chơi bé bỏng trong chiếc xắc kia. Hình ảnh tội nghiệp của thằng Vũ lúc đầu tưởng không thể nào xóa nhòa được trong lòng, nhưng 

sau đó chị thấy mình lầm. Chị đã quên tất cả. Trong chị chỉ còn có biển cảm giác hực lửa. 

Người đàn ông dìu chị đến ngồi xuống lòng chiếc ghế mây. Y cầm một ly bia và ép chị uống. 

-Tôi không biết uống thứ này đâu. Anh quên tôi quê mùa rồi chắc? 

Nhưng người đàn ông đã quàng một tay qua vai chị và ôm chặt lấy. Y đặt thành ly vào môi người đàn bà. Chị uống những ngụm nước đắng. Ngụm nước nào có cay đắng cũng cay đắng đến thế là cùng. Chị nhìn xuống màu vàng quánh trong chiếc ly, rồi qua thành ly chị bắt gặp bàn tay y cũng đang run rẩy. Những giọt bia trào ra ngoài nhỏ xuống ngực áo chị lạnh buốt. 

-Thôi dẹp đi, ướt áo người ta cả. 

Bắt đầu nói, cho dù nói bằng sự giận dữ đi nữa, tức là bắt đầu chấp nhận người đối diện mình. Y suy luận một cách dễ dàng như thế. Y đặt bàn tay xuống chỗ áo ướt của người đàn bà, miệng suýt xoa, nhưng tiếng nói chỉ còn là những âm thanh lắp bắp không thành lời. Người đàn bà nắm lấy bàn tay y định đẩy ra, nhưng chị lại giữ yên bàn tay đó trong tay mình, dù cho bàn tay đó bắt dầu không còn lễ độ nữa. Nó di chuyển trên khắp vuông ngực chị làm những cúc áo bật ra. Lúc đó người đàn bà mới vội vàng co rúm lại, đưa hai tay ôm lấy ngực và cúi người xuống. Nhưng dù sao vẫn đã quá muộn. Chị đã đốt chị và bây giờ ngọn lửa đang độ đỏ thắm. 

Người đàn ông kéo chị đứng lên. Y ôm chặt lấy vòng lưng chị. Y cúi xuống hôn lên má, lên môi chị. Mái tóc chị xõa tung. Những lọn tóc vướng qua mặt, qua vai, qua ngực... Chị mơ hồ nhớ đến những cảm giác thật xa xưa, ngày người chồng chưa thoát ly. Cái cảm giác đó đã chết trong chị từ bảy năm qua bây giờ đang trở về khốc liệt trong vòng tay kẻ khác. Chị biết con đê cuối cùng ngăn giòng nước lũ sắp vỡ. Chị biết rõ ràng điều đó, khi chị nhận ra những ngón tay chị đang bấu riết đôi vai người đàn ông. 

Y dìu chị bước qua một ngưỡng cửa. Căn phòng không có ánh sáng, nhưng ánh sáng từ phòng ngoài chiếu vào cũng đủ cho chị nhận ra những gối chăn trải sẵn trên giường. Còn gì quyến rũ hơn các thứ đó, khi hai người đã điên cuồng trong cảm giác. 

Người đàn bà ngã xuống giường. Chị buông thả cho bàn tay y tự do trên các hàng nút áo quần chị. Chị biết con đê cuối cùng đã vỡ. Nước cuồn cuộn trào ra.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 6629)
Tiểu Ngục hỏi: Tại sao con cứ mãi nhớ một người như vậy? Con đã uống nước sông Đoạn Hà. Con đã cùng ta chịu thử thách qua bao nhiêu khoảnh khắc của nước trời
16 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 8139)
Ba mê cờ tướng bỏ cơm. Ba ngồi ở nhà bác Mười từ sáng sớm. Trưa con chạy qua mời cơm, bác Mười bảo: “Ba mày đang đem pháo dẹp xe mã người ta, không về được đâu!”
10 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 10614)
Tôi đứng giữa phố Sét tưởng như từ lâu lắm rồi. Con đường vắng tanh, dài hun hút như một giấc mơ không có đoạn kết
03 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 7250)
Đi đến đầu chợ Lò Vôi đã nghe tiếng nhốn nháo rồi tiếng chân người chạy rầm rập.
12 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 8591)
Hai tay Hoàng Anh níu lấy tay tôi và đôi mắt to tròn của nàng long lanh nhìn lại tôi, tôi tưởng chừng như chưa bao giờ thấy nàng đẹp và ngọt ngào đến như thế!
09 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 7624)
Bắt đầu từ tuổi đi học đến lúc trưởng thành. Mẹ tôi nhất nhất tuân theo lời giáo huấn của các ngưòi lớn như một sự tùng mệnh
05 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 7433)
Đã gần trưa mà Khệnh vẫn chưa mó mẩn được việc gì, hết đi ra lại đi vào, rồi lại uể oải ngồi phịch xuống cánh phản mố
02 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 8737)
Rời khỏi quán La Pagode, Hưng chạy xe gắn máy ngang qua đường Trương Định, bất ngờ một chiếc xe Honda vọt tới
26 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 7336)
Nằm gọn trong thung lũng sông Vàng, sau trận lụt từ trên cao nhìn xuống làng Hạ nham nhở, loang lổ như một bức tranh vẽ dở chưa khô mực.
24 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 6768)
Tôi sống ở Sài Gòn 20 năm và xa Sài Gòn đã 30 năm. Mỗi khi nhớ tới quê nhà, Sài Gòn vẫn như một đốm sáng không bao giờ tắt.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17031)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12250)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18976)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9165)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8324)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 601)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 973)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1159)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22458)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13987)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19173)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7888)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8807)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8497)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11054)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30707)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20814)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25502)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22904)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21723)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19781)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18050)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19248)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16917)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16110)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24496)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31945)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34932)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,