NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Nướng vị giác

03 Tháng Hai 201512:00 SA(Xem: 7507)
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Nướng vị giác

 


Cô muốn ăn một con cà cuống đực nguyên con. Cô yêu cầu chủ quán. Những người bếp lật đật lục tung những ngăn tủ đá để tìm. Họ thấy toàn là những con cà cuống cái. Họ soi thật kĩ từng con. Đây là quán ăn rất nổi tiếng và uy tín của một người chủ quán gốc Hoa. Đó là một ngôi nhà xanh thật thoáng đãng, trước mặt vẫn giữ nguyên phong cảnh hoang sơ của làng quê.

Hôm qua cô đọc một cuốn sách, người ta đã viết rất liêu trai con chữ.Tục truyền rằng Triệu Đà là người đầu tiên ở nước ta ăn cơm với con cà cuống. Thấy thơm một cách lạ lùng, ông ta gửi dâng vua Hán một mớ và gọi là quế đố nghĩa là con sâu cây quế. Vua Hán nếm thử thì nhận rằng nó giống mùi quế thực, khen ngon và phân phát cho quần thần mỗi người một con. Bất ngờ, trong đám có một ông lắm chuyện lại tâu rằng: "Đó không phải là con sâu sống trong cây quế (quế đố), mà chỉ là một con sâu sống dưới nước" (thủy đố). Vua mới phán rằng: "Thử nãi Đà chi cuống dã" (Đó là lời nói láo của Đà). Dần dần chữ Đà Cuống đọc chệch ra thành Cà Cuống. Nó còn có một tên nữa là long sắt nghĩa là "rận rồng" "( Thương nhớ mười hai, Vũ Bằng). Cô muốn nếm bằng vị giác của những điều đó.
Cô ngồi chờ, đã mấy tiếng đồng hồ người ta vẫn chưa kiếm ra một con cà cuống đực. Họ đang lúi húi trong bếp. Tất tả. Những giọt mồ hôi rơi xuống bếp than lèo xèo. Họ tìm trong những cái chảo họ đã nấu.
- Đôi lúc nó núp trong ấy đấy, vừa mới thấy nó đây thôi - cô nghe tiếng họ nói.
Cô nghe thấy tiếng nó lúc nhúc, ở ngoài kia, phía sau nhà thải của khu bếp. Cô thấy nó cắn nhau chí chóe, nhìn xa như một lũ rận. 
Cô lôi cuốn sách ra đọc : "Cà cuống có thể sống trên bờ hoặc nơi hồ, ao, đầm hay các ruộng lúa nước. Chúng có thể bơi lội nhờ các đôi chân bè, kẹp chặt mồi nhờ các móng nhọn. Tuy bay không khỏe nhưng về đêm, cà cuống có thể bay từ dưới ruộng lúa lên bờ đến những nơi có ánh đèn điện vì chúng rất nhạy cảm với kích thích của ánh sáng điện. Cà cuống rất háu ăn, chúng tấn công và hút máu của nhiều động vật thủy sinh như: tôm, tép, trai, nòng nọc, nhái, cá con v.v... . Ở Singapore, fwai fa shim im là một món cà cuống được ưa chuộng. Người Thái Lan gọi cà cuống là mangda. Họ trộn nhuyễn toàn cơ thể, có khi vứt bỏ mắt, cánh và những bộ phận xơ cứng, với hành, kiệu, ớt, đường, thêm vào nước chanh, nước mắm thành một thứ bột nhão gọi là nam prik mangda để ăn với cơm hay rau .Còn người Trung Quốc ăn cà cuống theo kiểu luộc thêm một chút muối ở Quảng Châu, hoặc xào trong dầu mè ở Bắc Kinh "
Cô muốn nếm chúng ngay, nhưng phải là con đực, con cái không có tinh dầu. Cô muốn nếm trực tiếp không qua một món chế biến nào từ nó.
- "Bọng tinh dầu ở gáy cà cuống đực, thoang thoảng mùi hương quế rất khó tả, là gia vị quý giá được pha chế vào nước mắm, không thể thiếu trong các món ăn truyền thống như bún chả, bún thang, chả cá, bánh cuốn, và chính nó làm cho các món ăn nói trên có hương vị nổi tiếng của nghệ thuật ẩm thực Hà Nội truyền thống" - cô đọc tiếp - Cà cuống đi vào ẩm thực tự bao giờ thì không ai biết nhưng khi nhắc đến những món ăn được ưa chuộng như: bún thang ,chả cá, bánh cuốn, bún chả, bún nem, bánh dày thì bí quyết để làm cho món ăn này ngon và thơm đó chính là cho thêm một vài miếng cà cuống tự nhiên cắt nhỏ vào thì lập tức hương vị của món ăn đó dậy mùi thơm đến độ tuyệt vời, khó quên và rất đặc trưng cho món ăn đó. Dùng đầu nhọn của que tre hay mũi dao rạch một đường ngang ở vị trí giữa đôi chân thứ ba. Gấp bụng cà cuống xuống để bộc lộ hai túi tinh dầu, đây chính là phần tinh túy nhất trong con cà cuống. Dùng kẹp khẽ gắp túi và rút ra một cách nhẹ nhàng (tránh làm rách túi), rồi chích túi cho tinh dầu chảy vào lọ khô, sạch, đậy kín. Nếu đựng trong lọ có nút mài thì có thể bảo quản được rất lâu". 
Cô đọc mải miết, người ta vẫn chưa tìm ra con cà cuống đực nguyên con cho cô. Cô muốn món nướng. Cô ngửi thấy mùi tinh dầu Cà cuống nướng thơm phức. Hình như trong cái bếp kia. Nó nằm dưới ngọn lửa ga ấy. 
Cô lại nghe tiếng lúc nhúc, cảm giác nhồn nhột trên từng đốt sống. Chúng đang bò. 
- Đợi đến khi nào đây, thưa ông - cô lên tiếng hỏi vọng vào.
Chủ quán lật đật đi ra. Cô thấy mồ hôi lão nhẫy nhụa, có cái mùi thoang thoảng của tinh dầu quế. 
- Xin cô cho chúng tôi ngày mai, ở chỗ chúng tôi luôn có những loại đặc sản như thế này, đã uy tín mấy chục năm nay, hôm nay chúng tôi sơ sẩy đã để chúng bò đi mất, có lẽ người bếp đã quên buộc miệng cái túi. 


Nhìn ngoài kia, ngoài cái hồ nước, cô thấy một con cò nước khá lớn nằm gục trên bờ do bị một con cà cuống lớn hút cạn máu. 
Cô có cảm giác mằn mặn tanh tanh của vị tinh dầu trôi qua cổ.
- Cảm ơn ông, cô gắng gượng nói, tôi đã thưởng thức vị đó nãy giờ, tôi thấy trên đôi cánh chúng ông đã không tẩy sạch mùi từ ống cống. 

Tối hôm ấy cô vẫn muốn thử lại mùi tinh dầu nướng trong trang sách. Lần này cô ngửi nó có màu nâu huyết dụ như cánh gián. Chúng lúc nhúc trong cuống họng cô. Cô có cảm giác buồn nôn.
Sáng sớm, vị bác sĩ khám cho cô nói :
- Cô bị rối loạn vị giác, có lẽ nó liên quan đến đường tiêu hóa, cô qua phòng siêu âm đợi tôi.
Bác sĩ siêu âm cho cô, quái lạ, trong cái dạ dày của cô đầy những con chữ bò lúc nhúc như những con gián, chúng vẫn còn nguyên con, chưa kịp tiêu hóa. 

 

Câu chuyện từ vòm cây mất ngủ.

1. 

Có một chút âm thanh ngớ ngẩn từ một người lớn tuổi như cô, nhưng cô muốn được rõ ràng: cô thuộc về những người muốn được một mình. Một giờ, hai giờ và rất nhiều giờ nữa, cô không cảm thấy khó khăn khi tẻ nhạt. Cô ưa thích để đọc sách một mình hoặc nghe nhạc, hoặc chăm chú hơn về suy nghĩ của những người khác mà không cần qua ánh mắt. Cô luôn luôn có rất nhiều ý tưởng khi cô ở một mình. Trời hôm nay nóng hơn mọi khi, cô thấy đêm xuống thật muộn, nó trùm qua hàng cây mất ngủ với cô từ hè trước. Cô thấy nó thầm thì trò chuyện, cô đang chờ ai đó thú vị để lắng nghe.
- Chúng tôi thích cô, lời thì thầm nho nhỏ, chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi lắng nghe cô nói
- Cô đơn không phải là một nỗi buồn, cô thầm thì đáp trả, tôi tìm thấy một nơi nào đó trên internet, trong một trang sách, hoặc trong lời của những người bạn đang có tâm trạng, hạnh phúc hay được an ủi từ họ
Đêm lùi dần về phía sau, cô ngước tìm chòm gấu trắng, nó đã lặn về hướng Bắc cực, cô ưỡn người hít một làn gió mát, gió thầm thì với cô:
- Chúng tôi thông minh và khiêm tốn, chúng tôi tin con người là tinh túy của những đàn gia súc, và hiểu nhu cầu của người khác, chúng tôi đã đi thật xa, thấy và biết được những mong cầu của con người. Có thể là cầu mưa, hoặc nắng, hoặc những đám mây gợn che bóng cho những đôi tình nhân. Chúng tôi đã bảo mật điều đó, và chỉ tâm sự riêng cô.
Đêm đã đến gần hơn, trên phía cành cây ngoài ngõ. Đèn vàng hắt, rọi rõ từng mảng vỡ của vòm phủ mái rêu. Cô cảm thấy sự cô đơn giống như một tình yêu cần có thêm đôi cánh, và đôi khi cô lại muốn thưởng thức món thịt phi lê nướng của chúng. Cô cảm thấy hỗn loạn, và cô cần khép cánh cửa lại, cô bắt đầu đếm, như thuở nhỏ tập đếm, để đi vào giấc ngủ.

 

2. 

Đêm nay vòm cây thật sự không lặng yên. Cơn dông ban chiều đã trút hết những chiếc lá khô còn mắc kẹt trên cành. Nó muốn biết điều gì đó về cuộc sống khi rơi xuống. Có thể là một suy nghĩ bằng mồi lửa, hoặc là được về ủ bên cội. Lá bắt đầu nghi ngờ, như khi trước lá nghi ngờ về dưới ấy. Lá mâu thuẫn với tính cách của mình, liệu ai có nguyền rủa lá ?, sự nghi ngờ còn nguyên mẫu trong đầu. Có những bài học mà lá muốn biết, hơn cả giao diện nhỏ bằng lòng bàn tay, khi lá không còn diệp lục để nói lời to tiếng. Lá thều thào, xoay xoay một hành trình : " " Chính mình cũng không biết rơi như thế nào, hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ vẽ ra một giản đồ, có lẽ nó đã có sẵn trong tiềm thức, giống như một huyền thoại của cuộc sống, trong đó có tôi"
Cô đã nghe lá hát, lá cuộn dưới bàn chân, cô thì thầm :" bạn đang kết nối một mô hình đẹp, đó là một bài học quan trọng, tôi cần cảm nhận từ bạn"
Một ngày cô nghe thấy tiếng của chiếc lá. Nó đang phàn nàn về sự láo khoét của tội lỗi. Câu chuyện cũng tự nhiên thôi khi gió heo may đang đến gần. Chiếc lá muốn nói điều trăn trối nhưng mãi vẫn còn băn khoăn về một điều gì đó mà cứ cuộn lòng lại. Chiếc lá đâm ra chán chường. Càng ngày nó càng vàng vọt. Nó biết chẳng thể lấy lại được màu xanh, chẳng thể trở lại những ngày tháng xa xưa để làm lại điều gì đó. Chúng bày ra mùa thu. Một mùa thu vàng dưới sương tán sương mù, man mát buồn và tiếc nuối.
Tình cờ chiếc lá nghe tiếng lũ sâu nói với nhau về số phận những nụ mầm mới. Nó cất tiếng than: " Ước gì mình đừng sinh ra trong cuộc đời này, sống chung với cả một lũ sâu bọ ! ". Lũ sâu nghe thấy thế bèn nói: " Đứa nào, đứa nào vừa cất tiếng đấy, các ông mà tìm ra thì mày chết nhá !". Chiếc lá im lặng thở dài. Mùa thu vàng hơn, buồn hơn, và điểm một vài lá đỏ. Những chiếc lá đã viết điều gì vào đấy không ai biết được.
Một sáng trời vừa hửng nắng, những chiếc lá lần lượt rủ nhau mang những điều bí mật kia về với mẹ đất. Chỉ còn lại những cơn gió xào xạc thầm thì điều gì đó rất khẽ, tiếng lách mầm trong thân cây, tiếng của những con mọt củi chuẩn bị lót ổ...Gió đã mang những âm thanh ấy về khắp các nẻo phố. Nếu bạn dừng lại, sẽ lắng nghe được lời của gió kể về mùa thu.

Hôm nay, mùa thu đang ném những chiếc lá vàng bay lượn trên vai của gió. Gió đang cầm nhành cây có màu xanh lá trên hai tay rắn chắc. Gió lắc lư và đang cố bẻ rắc, vặn vẹo đến cội. Gió có lý lẽ riêng của gió: "quá nhiều cho một cây, sẽ có nhiều ý nghĩ và sẽ hỗn loạn, thay đổi tất cả, sẽ vàng tất cả ".
Nghe thấy những tiếng lập cập từ những hàm răng va vào nhau.Tất cả im lặng chờ cho qua hết mùa đông để bắt đầu trang trí màu xanh mới.

 

3. 

Ngọn gió vẫn còn nóng hổi, cô nhìn đồng hồ, nó gần điểm mười một giờ,cô nhìn bức tĩnh vật có hình trái táo, nó thật hoàn hảo - cô thầm thì trong cuống họng. Những bông hoa tầm xuân đã mang màu tím ngắt, cô thấy chúng như những cánh bướm đang kiếm nhụy đêm.
Hàng cây đang yên lặng lắng nghe, hình như nó không rì rầm, nó đang thở gấp:
- Chúng tôi muốn nói từ một phần thứ hai của cuộc sống, điều tương tự như những chiếc rễ đã quá nhiều tuổi, chúng đã phải bám vào từng viên sỏi để trải nghiệm nỗi đau, hay khi cơn khát khô hạn thiêu cháy chúng, hoặc chúng bị chết ứ trong những dòng nước ngập. Chúng tôi chỉ hoàn toàn bất lực từ thiên tai, và từ những con người ngu xuẩn bị mù màu, họ không nhận ra màu xanh từ chiếc lá, và họ cũng bị mù mùi từ chiếc mũi, ví dụ như họ không hít được sự trong lành từ dưới những tán cây.
Cô vẫn ngồi thừ ra, đêm vàng vọt, lá hắt màu xanh nhợt, chảy lênh láng, chúng mang màu vàng đỏ, như màu của phù sa mùa hè. Cô hát trong cuống họng, giọng ngân lên lời bài hát Hương Xưa của Cung Tiến: " Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa?..."

 

4.

Điệp anh đào hôm nay đã cao trên quá sân thượng, mấy chục năm rồi cô mới so sánh. Sao nó cứ xanh mãi thế nhỉ, không giống mái tóc của mình. Cô nhớ lại thời đi học. Chẳng có một hoài nghi, ngày đi qua thật trong trẻo, những chiếc áo trắng cũ sờn, cả cái cặp cũng sờn, và con đường cũng sờn bóng cây long não dạo ấy. 
Đêm vực dậy với những ý nghĩ vồ vập, róng riết chảy.
Cô im lặng, đúng vậy, nàng đang từ chối sự tồn tại của những cọng tóc bạc trú ngụ trên mây, một giọt nước chực rơi từ ý nghĩ đang nằm trên đỉnh đồi, cuộc sống đôi khi nó ở trên ấy. Đêm phủ sóng vây quanh những lời tranh cãi, giằng co về một điều mà ngày mai cô mới thật sự biết, khi ông mặt trời lên. Cô thấy đêm như một cuốn sách của tiến hóa. Cô lật chậm từng trang, nhấm nháp nó như vị cafe không đường, ít ra cô cũng cảm nhận được như vậy. Cô ghé nghiêng sang nói:
- Cho tôi xin thêm một gói đường

-Vâng , tiếng người chủ quán đáp lại. Cô nhìn đồng hồ, những chiếc kim mờ mờ. Bây giờ khoảng 10h đêm - cô đoán vậy.
Cô đã quên vội gói đường, bước ra ngõ, về, thì thầm câu thơ cô viết hôm qua
“Nghiễm nhiên đùa mặc lòng dông
Lối về vẫn phố chơi rong một mình "

Những câu thơ cô không biết đặt nhan đề.

 

5.

Ngày neo muộn vào vệt đêm, khi trời cuối tháng năm, ngày dài ra với những suy nghĩ đang nằm chồng chéo. Cô đang ngồi nghe nhạc ở gác quen, không ồn ào, không quá lặng yên. Tiếng của đôi tình nhân ngồi phía bên gần chiếc ghế của cô thật ấm áp. Những câu chuyện từ chiếc áo mới, những người bạn ở sở làm, về ba mẹ họ. Cô lắng nghe sự pha trộn của những lời bài hát, giữa câu chuyện trò bảng lảng, nàng thấy đêm đang kéo giãn những nhịp ngân dài. Những đầu ngón tay bất động, tự nhiên cô muốn gõ gõ chúng trên mặt bàn. Cô muốn hào hứng với bản nhạc hay. Cô đứng đậy, đi về phía ngõ, vươn vai hít thở không khí thật trong trẻo của đêm. 
- Đừng vắt vẻo sự đợi chờ nữa, cô thầm thì nói.
Đêm vẫn sâu, lắm lúc cô chới với tìm thật kì công, cô muốn tìm cụm nắng thưa của ngày, cô muốn đọc di ngôn của nắng, cô muốn biết giá trị của sự nuối tiếc, về hoài vãng còn đọng lại. Và hình như chúng đã bị căng cơ khi mắt nàng cố dướn lên. Đôi lúc, sự bất lực không được vẹn toàn, và cứ thế cô giằng co hoài với giấc ngủ.
Đêm thật sự rệu rã từ vòm cây, cô không cần trò chuyện hay thanh minh gì nhiều với chúng. Bởi cô đã bị chứng mất ngủ, cô nên theo lời khuyên của bác sĩ. Cô rảo bước nhanh về nhà, nằm trên giường, vẫn còn nghe âm thanh li ti của những con côn trùng trong vách. Cô lắng tai nghe, hình như có tiếng lóc tóc của con bửa củi. Tiếng lóc tóc chập chờn trăn trở theo nàng đến khi mặt trời sắp ló trên tán vông. Cô nhìn thấy những hoa vông đỏ rói, chúng làm nàng phải nheo mắt lại. Cô ngồi bật dậy, chuẩn bị món mì cho bữa sáng. Món mì xào với tôm và màu xanh của lá vông.

 

6.

Và một lần nữa nó đã là đêm - buổi tối nhẹ, dài, chậm dần. Buổi tối để nhiều hứa hẹn bất cứ điều gì. Nhiều lúc nó luôn luôn là một cảm giác của sự thất bại, lãng phí thời gian. Cô day dứt mãi, không biết làm thế nào tốt nhất để tồn tại. Đi trước đêm, hoặc cô có thể ở nhà và ngồi cạnh một cửa sổ, để cho không khí ấm áp, bão hòa với các âm thanh của mùa hè, đi vào phòng và mở trang của cuốn sách. Ý tưởng, ẩn dụ, với hơi thở của chúng hòa vào cô. Nhưng không, đây không phải là cách hay nhất, nó là không thể. Cô có thể bất tận với đêm để chỉ không còn hối tiếc khi cô qua đời, khi ban ngày cô nhận được ngắn hơn.
Cô càu nhàu về cảm giác bực bội của mình ban chiều, có những vệt gì đó cắt ngang mà cô chẳng nhận ra. Chẳng phải ngày qua mọi hoài nghi của cô về bí ẩn của đêm vẫn bất biền như phiếm đá. Hơi buồn. Chẳng phải gió cũng có ngọn ư?
Cô ngập ngừng, tựa đầu vào chiếc ghế, ngả người và ngước nhìn lên. Vòm cây có màu xanh đen. Và ngày mai nó sẽ là một màu xanh biếc. Những chiếc lộc non đang cựa mình trong thân cây đã nói cho cô biết điều ấy. Những con chữ đã thoát thai từ mùa trước, khi cô bắt đầu sự hoài nghi.

 Hàng cây lên án về người đàn ông hôm qua đã đứng suốt đêm và ngước lên cửa sổ. Thời gian của con người là không bị đe dọa sau khi vòng tròn, nhưng nó chạy về phía trước trong một đường thẳng. Cô quýnh quáng bởi bàn tay cô khua vào bể nước, trúng miệng của con cá. Nó hôn trượt qua tay, cô rùng mình vì cảm giác bị nhớp nháp, cảm giác lướt qua sự thật với cô - về người đàn ông, một lúc nào đó sẽ như người cung cấp lương thực, cô sợ suy nghĩ của mình, sự bất an đã bao trùm màu vàng sẫm của ngọn đèn đường.
Cô lại khép cửa sổ, căn phòng bị ngột bởi hơi vắng, cô thở gấp, bị ngạt vì thiếu ánh trăng.


7.

Tối qua, trời trở gió, cô đang nằm trên chiếc ghế dài đọc cuốn sách của Anthony de Mello, bất chợt cô thấy treo trên vòm cây có một người. Cô chồm dậy nhìn thật kĩ. Cô biết ông, bình thường ông ấy ít nói chuyện với mọi người. Ông ấy bị treo ngược trên cành cây, gần dãy núi, bên dưới là vực sâu đầy đá lởm chởm. Cô cảm nhận được tiếng kêu thất thanh, rồi vang xa, rồi tắc tịt một màu đen ngòm. Ông ta như bị đuối, lạc đi trong tiếng nhỏ dần. Ông ta chỉ tin vào xung quanh. Nhưng chỉ nghe tiếng vọng lại từ các vách đá, sự im lặng, và thất vọng nguyền rủa. Đôi tay ông chỉ còn níu được một cành gỗ mục, nó treo giữa thiên đường. Ông không khóc, sự sợ hãi đã nuốt vào trong.
- Ai đó, cứu tôi...ông gào lên những âm thanh nhỏ dần.
Bỗng ông nghe được những âm thanh đó trong hẻm núi. Hình như tất cả đều cần sự giúp đỡ.
- Làm ơn hãy cứu tôi, ông thều thào với những hạt hy vọng còn lại.
- Sự thật ông đã không nhìn thấy chúng tôi, để tin rằng chúng tôi đang nói chuyện với ông - những vách đá nhỏ những giọt mồ hôi róc rách - ông hãy cho chúng tôi biết tên ông, có thể chúng tôi sẽ truyền nhau cái tên ông, biết đâu đó có người sẽ biết ông và đến cứu.
Cô đã nghe thấy hết, nhưng cô chẳng biết làm như thế nào để cứu ông. Gió càng lúc càng mạnh, cô thấy cánh tay mình trĩu nặng xuống, nó vươn dài vươn dài ra. Cô chìa tay ra cố đỡ ông ấy nhưng không thể, chúng bị vướn vào nhau, xoắn lại làm cô đau đớn. Từ trên cao, cô không còn nghe thấy tiếng kêu cứu khóc than. Những vách núi im lìm. Sự im lìm rơi vào hẻm sâu, hun hút như một đức tin vừa bị rớt.


8.

Đêm như muốn gả bán cô với nỗi buồn, mưa tấu khúc. Cô đưa tay vớt những hạt lá bên đường, lành lạnh. Chúng lành lạnh, cô cảm giác như vậy. Những lí lẽ cô đã học lóm được đang cười cợt cô. Cô thấy chúng cười, kiểu cười một chút bên khóe miệng. Cô thấy mình hằn học, cảm thấy thời gian bị báng bổ phí phạm trong những trang sách cô đã đọc. Thời ấy cô khắc kỉ với từng câu chữ, bây giờ thì cô muốn chúng mặc sức thả rong. Cô lẩm nhẩm từng con số, nơi cô đã đi qua mà cứ cúi mặt, hoặc ngước lên nhìn trời ngạo nghễ với màu xanh của tuổi. Sự cằn cỗi và già nua bện vào nhau. Cô cảm thấy từng thớ thịt thẫm quanh đôi mắt cô như bị đột biến. Nó biến dạng bởi thứ cô cho là màu xanh ngày xưa ấy. Bây giờ cô nhìn thấy những chiếc lá lỗ chỗ chi chít những đường sâu cắn. " Cả một lũ sâu sinh ra để cắn ", cô nghiến thầm thì, tiếng lưng chừng trong cuống họng. Cô đang đi bộ và tìm giấc mơ ngày xưa,có thể bây giờ nó bị phù thũng và bị một cái gai chích, đang nằm èo uột ở một nơi nào đó. 
Cô đi qua một khu vườn bỏ hoang, có một ngôi nhà bỏ hoang không có cánh cửa, một ngôi nhà đã bị gió trộm, toang hoác trước những ngàm sâu. Cô lắng nghe sự im lặng đang gào lên từ ngôi nhà hoang. Cô thấy những hình rêu vằn vèo như nhân dạng của một ai đó. Cô rùng mình, lấy tay bóc gỡ, mảng rêu chảy màu đỏ ối. Tay cô run run như sờ vào câu chuyện kể của ngoại ngày xưa: một lần bị ma thu vào xứ sở của loài xương rồng trên nghĩa địa. Cảm thấy đôi chân nặng trĩu, cô không lê nổi lời nói của mình để mở miệng gọi ai đó. Cô rướn hết hơi, cưỡng ép mình để mở mắt ra, dưới đầu cô là một chiếc gối ướt đầm đìa. Trời đang dần hửng, chiếc đồng hồ gần điểm vạch ba giờ sáng.
Tại sao cô vẫn nghĩ mình là tương đối, cô là kết quả cuối cùng, cô đã sinh ra định mệnh của cô, hãy là thẩm phán chính xác nhất của cô, đừng tin ai cả - hàng cây thầm thì nói. 
Hai chân cô treo ngược, máu dồn tụ xuống khuôn mặt, cô thấy chúng đang phồng lên và nứt. Chúng muốn hỏi cung tên tuổi của cô, chúng vặn vẹo ngày sinh, giờ sinh, từng khắc. Cô không trả lời chúng được. Cuống họng cô chảy ngược. Cô ú ớ không ra tiếng, trong tâm tưởng của cô muốn chúng hãy nghĩ đên nanh vuốt của loài linh miêu. Chúng sắc lắm đấy. Dáng đi uyển chuyển và ánh nhìn sắc ngọt như một lưỡi dao khi nó liếc xéo. 
Tâm đã tự bào chữa cho cô. Nó liếm từng vết thương đang hở miệng. Những tế bào chung quang đã hoại tử, chúng đang gọt rẻo đi. Cô cảm giác đau điếng từ lồng ngực, qua từng hơi thở chúng cắt. Cô thấy bóng đêm đi ngang qua như một cái sừng hươu. Nó đã che bớt đi một phần bên gốc cây và nhìn cô với một mắt ngây ngô hiền dại trong nỗi sợ sệt. Cô bảo chúng:
- Có lẽ bạn được dạy dỗ từ ngày rừng xanh còn qua hiền, bây giờ những dòng xiết cuộn máu đỏ đã làm bạn run sợ, ngay cả với tôi.
Bóng đêm im lặng, không trả lời cô. Cô nghe thì thầm trong tán lá: " thượng đế còn ở xa quá, phía trên tầng ozon bị thủng" .


9.

Những vòm đêm xa nhau vì đâu, chúng vẫn ở cùng nhau trên những ngôi sao phía trên xa. Cô ước chừng chúng mọc tỉ tỉ năm về trước, khi trái đất chỉ là một bào tử nấm. Cô vuốt mái tóc bồng bềnh như gió thổi ngược, và nhìn chúng. Bao nhiêu chân tóc rùng mình khi nhắc lại thuở mới lọt lòng. Những con đường đầy nhịp gõ mòn trong tiếng rao đêm rơi rớt. Cô bỗng thèm cái mùi bánh mì nóng. Hình như nó đang chảy qua cổ họng của cô. Những vị thèm từ câu chuyện kể của người lớn từ những năm về trước. Mùi bột mì nướng phồng híc lên mũi. Hôm nay cô hưng phấn, muốn tìm cái gì đó kẻo đêm đi mau. Cô chạy ào ra ngõ, những chùm kẽm gai cứ níu áo cô. Cô gỡ nhè nhẹ, sợ bị rách những bông hoa tươi rực trên đuôi áo. Cô thấy một bông hoa bị mắc lại. Rồi hai bông, ba bông, nhiều bông mắc lại quá. Cô nhìn lại thấy tà áo mình chỉ còn một nền nâu thẫm, phơn phớt bạc màu. Cô luống cuống. Ồ, thì có làm sao, cô cởi phăng nó ra và chạy về nhà tìm cho mình một cái áo mới. Cô cởi. Những chiếc khuy áo khít chặt, những hạt nút cứ kèn cựa chực vỡ. Cô luýnh quýnh. Câu chuyện sắp nguội mất. Tuổi cô đang chực ngả màu vàng xanh. Mười ngón tay rã rời, cô dùng hết sức lực xé toạc nó. Bóng đêm đã đồng lõa với cô. Thoang thoáng màu trắng toát giữa ánh trăng lấp loáng. Cô chạy về đến nhà, tiếng mẹ gọi: " con đi đâu về đấy, có thấy cái áo hoa của mẹ đang thêu ở đâu không con" - mẹ cô bị chứng mất trí nhớ.


10.

Cô kêu la trong gió, và nó thở thông qua cơ thể của cô. Gió di chuyển bản chất của cuộc sống, cô thấy nó chảy trong huyết quản của mình. Cô rướn hai cánh tay che ngang dòng nắng chảy rượi giữa sông, hai chân cô giẫm giẫm như muốn tập bơi giữa dòng nước. Cô thấy đôi chân nhẹ hẫng, chúng bị cuốn đi, cuốn theo cuộc sống dành cho mình. Cô thấy ánh nắng màu vàng cam, hơi chói, có vị chua và thanh. Cô muốn một tâm trí đẹp để hòa lẫn vào nó. Như một bức tranh vẽ bằng chì trên giấy, từng nét chồng lên nhau lồ lộ, cô thấy những đường li ti nhỏ chồng lên nhau chẳng cần soi bằng kính lúp. Cô hình dung ra một chiếc mặt nạ khi cô nhấm nháp vị chua cuối ngày. Nó đẹp và mềm mại như một cánh bướm, và dày như một pháo đài - một thứ áo giáp mà cô muốn mua. Cô nhìn lại những đôi giày của mình, nó mềm mại và hở hang quá. Cô ngắm lại đôi chân, thấy trên đầu các ngón chân bị tê và không còn cảm giác. Những sợi dây giày đã thít quá chặt và chúng không bao biện cho những đầu ngón chân ngắn dài. Cô dự định sẽ mua thật nhiều chiếc mặc nạ, đủ màu như những đôi giày kia. Cô sẽ chọn những chiếc mặt nạ non nớt và già nua để đùa với bóng đêm. Không có gì ngăn cản cô. Những chiếc mặt nạ đã bảo vệ trái tim cô khỏi những ý nghĩ tò mò của người vượn cổ. 
Vòm cây đã lắng nghe được tiếng thình thịch nhanh dần từ lồng ngực của cô. Chúng thầm thì:
- Cứ giả định những đôi giày là những chiếc mặt nạ, đừng để những ngón chân co quắp.

Cô thấy một cô bé khoảng lên bốn thật nhí nhảnh, đang vừa chạy vừa bước lên bậc cửa. Vòm cây đong đưa:
- Trong quá khứ có tất cả mọi thứ có nhiều những bậc cấp trong tương lai. Và kể từ khi không ai trong chúng ta biết bao lâu tàu đắm, cô hãy đam mê với việc bắt đầu trong tương lai ở đây và bây giờ!
Cô giật mình, cả ngày hôm nay cô làm việc hết mình, rã cả cánh tay và rát cả họng. Cô muốn thả lỏng đôi mắt để thấy được sự hài lòng và cảm giác sung mãn từ thời điểm này, rằng cô đang và sẽ không bao giờ hối tiếc bất cứ điều gì, không bao giờ mong đợi một cái gì đó nhiều hơn. Cô đan chéo những ngón tay và chắp sau lưng, khòm người xuống và sải chân bước những bước dài, vừa đi vừa hít thở một cách khoan khoái. Cô ngoái lại và trả lời với chúng:
- Mọi thời điểm không phải ngay lập tức trở thành một điều của quá khứ, những gì mình sống, những hoài niệm vẫn còn xanh mãi kể từ khi tôi tận hưởng những gì trước bước chân của tôi, và cả những người thân yêu mà tôi đã gặp. 
Hàng cây vi vu, chúng vi vu khúc khải ca mà từ lâu lắm rồi cô mới nghe thấy.

 

11.

-Dậy đi cô, cô ngủ lâu lắm rồi, đã mấy chục năm
Cô vẫn chưa muốn thức dậy. Cô muốn nhìn cái ngọn của giấc mơ về khóm hoa bạch mai.
-Dậy đi cô, trời đã sáng từ lâu
Cảm giác bàn tay ai vừa mới lay cô dậy. Mặt trời còn ngái ngủ. Vòm cây vẫn nhắm mắt lá, còn ngủ tít trên cao. Hôm qua cô và chúng không trò chuyện một câu nào. 
Ngày chẳng phải của hôm qua, chân cô như đang bước hụt. Cô ngủ từ lâu lắm. Ngủ quên trong mấy chồng sách vở ngày xưa của nhà ngoại. 
Cô muốn viết bằng cái nhìn ra từ phía ngõ, sau cái hàng rào. Cô ngủ quên khá lâu. Cô ngờ ngợ ở đâu đó một trang cô đọc :"... mối quan hệ mật thiết với phân tâm học của Freud, hiện tượng luận của Husserl, hội hoạ của Edvard Munch, và lý thuyết về cấu trúc nguyên tử của Niels Bohr ". Cô không muốn mở cánh tiểu thuyết của mình với những lý thuyết nhằng nhện như vậy. Đầu cô có thể nổ tung tháo sợi ra như đường chỉ người ta dùng để kết lại các trang sách. Cô lười đọc. Thật sự cô đã nhận ra từ lâu lắm. Cứ mỗi lần đọc là cô lại buồn ngủ, đôi mắt cứ ríu lại. Hôm nay cô muốn thức khuya cùng vòm cây trước sân nhà. Những trang sách cũ đang bị mối mọt gặm mục dần. Cô nghe thấy chúng đang ngấu nghiến.
-Dậy đi cô, một trang sách khác lay cô dậy, một trang sách vàng ố đã ngã màu .
Cô bật dậy, cảm giác vẫn còn ngái ngủ lắm. Đầu lưỡi vẫn còn vị ngòn ngọt của cuống hoa ngũ sắc.

 

12.

Tối nay vòm cây nói với cô rằng, chúng nhớ cảm giác được du mục đó đây, từ ở đâu đó, chúng là những con cừu thật ngoan ngoãn, có thể là những con linh dương hay nai, và cũng có thể chúng là những con hổ vằn, báo đốm. Chúng có những cái dạ dày để nghiền nát những gì chúng gặm được. Cỏ hay các loại thịt đỏ. Cô nghe tiếng chúng xì xào, hình như chúng cũng có cảm giácđói bụng và khát. Mùa hè cháy kéo dài đã hơn một tháng. Con đường cát sỏi đã trơ trụi nhiều hơn. Cô thấy có những cành khô đã gãy xuống qua trận gió hôm qua. Gió lốc, dông nhưng không mưa. Những thân rễ trồi lên cả mặt đường. Những đường gân cuộn.
- Chúng tôi đã nếm qua cuộc sống, nó có đủ mùi vị, chúng tôi thèm được ngửi mùi hơi đất như con người ngửi mùi thức ăn quen thuộc của mình. Như với bạn thì cơm, rau, vị cá kho tiêu...hay thứ gì khác? hoặc cafe ? hay cả ớt cay, hoặc giấm?
Cô mỉm cười, chúng cũng biết cách trò chuyện nhỉ. Chúng lấy lòng cô.

- Cầu trời ngày mai sẽ có mưa, cô lẩm bẩm.

Trời lặng, đầu tháng bảy, thoảng mùi hương rạ. Cô thèm cơm gạo mới. Nhớ vị muối sả mẹ làm. Cô nằm dài trên ghế bố, duỗi thẳng người. Hôm nay không có gió. Cô cảm thấy đang cần gió để kí ức mình chuyển động .
Cô đứng dậy ra ngoài, đi qua nhiều rẻo phố, cô thầm thì bảo với vòm cây rằng : "Người nghèo là những người sống ở đây. Đối với họ, tất cả mọi thứ là vẫn như nhau. Như người ta gọi bông súng và bông tiên tử. Nhìn xem, cậu bé đang còn ở dưới hồ kia, đã hơn 8h đêm, cậu vui vì hôm nay nhổ được rất nhiều bông súng. Người ta cần đóng hàng gấp cho chuyến tàu hôm nay. Cậu bé đã nhìn được từ nơi đang đi. Cậu không cần quá khứ, có thể vậy. Đó là một món quà, do đó, cậu luôn luôn được hạnh phúc".

- Hãy đi đến đấy, hãy đặt ngày trong vali và nói nó ở đây, hôm qua vòm cây nói với cô. 
Cô chuẩn bị các món thường nhật: một ít canh chua trong cái hộp, một ít thịt nguội, một hũ mayone , một ít rau, một hộp cơm dẻo và một vài trái cây để chuẩn bị lên đường. Cô không biết mang theo gì hơn.
Cô và bọn trẻ cứ đi. 
- Mẹ ơi, ai sống trong đó thế?- nó chỉ tay vào một ngội nhà vắng người và hỏi
Có lẽ từng có ai ở đó. Cô chưa hình dung nổi nơi cô sẽ đưa chúng đến chơi. Cô chỉ mới nhìn qua ảnh. 
- Có lẽ có người, họ đã ở đó lâu lắm rồi
Những đứa trẻ vẫn tiếp:
- Cây mà không chăm sóc gọi là cây hoang, mồ không thắp hương gọi là mồ hoang, gió đôi khi vẫn gọi là gió hoang là sao hở mẹ? nhà không có người có phải là nhà hoang không? 
Cô giật mình, có lẽ vậy, có nhiều cơn gió hoang đi ngang cô. Cô chưa bao giờ thấy điều đó, cô chỉ cảm nhận nó đang ở chung quanh.
Phía trước con đường nắng đã lên. Cô giục những đứa trẻ đi nhanh kẻo trễ chuyến xe.

n.h.a.t

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 11685)
Anh đã có những buổi giới thiệu về thơ và họa ở một tầm hiểu biết sâu sắc. Nhìn dáng người anh là bóng dáng của người tài hoa,
01 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 12458)
Bỗng nghe tiếng í ới gọi nhau rồi tiếng bước chân nhão nhoẹt đi trong con đường ngập bùn. Ông Pù quờ quoạng tìm chiếc đèn pin rồi bấm đèn ra khỏi buồng, nhấc tấm liếp che cửa
28 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 10870)
Về, là về lại một nơi mình đã chia xa, một chốn cũ, nơi mình được ngồi yên lặng để bầu thân thuộc chuyền lại cho mình những dưỡng chất đã tiêu hao theo những dặm dài
23 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 11600)
Tôi mở hộp quà. Bắt gặp đôi mắt. Rực xanh trong bóng tối nhìn tôi lo lắng. Thăm dò bằng những dấu chấm hỏi. Xin đừng e ngại. Tôi mỉm cười làm quen. Đã bắt đầu yêu những hòn bi ve. Tia nhìn xanh dịu dần,
13 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 11525)
Tiếng bánh xe trên phi đạo và tiếng gió ù ù thổi ngược khiến hành khách xôn xao. Cô chiêu đãi viên hàng không lại nói, giọng kéo dài hệt như phát từ một cái máy, nhưng chẳng một ai
05 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 11827)
Không gọi điện báo trước. Em rón rén đẩy cánh cửa gỗ cũ được sơn lại đen bóng, rón rén vén tiếp bức rèm màu xanh nhạt loang lổ những vết bụi bám nước đã khô bước vào phòng ông. Ông đang say sưa
01 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 11903)
Tôi vẫn mê những cuộc hành trình. Có những hành trình thoáng qua trong tôi như cơn gió thoảng. Có những hành trình để lại trong tôi nhiều xúc động. Có những hành trình, dù xa xưa, vẫn đeo theo tôi như
30 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 11347)
Vào đêm mà tôi nghe nhắc đến Ninh Hòa, tôi đã nhớ đến ba tôi đang nằm bịnh, hôm nay khi tôi viết những dòng này thì ba tôi đã đi xa rồi, trong khoảng thời gian ấy tôi có nói chuyệ
29 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 10578)
Tôi tới phòng phòng tập thể dục có thể nói là hằng ngày. Mỗi ngày không tới là tôi cảm thấy bức rức, khó chịu. Đó là một thói quen từ mười năm nay. Tới để chạy bộ trên máy ba mươi phút,
27 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 11306)
Cô gái bằng mặt mà không bằng lòng với anh trai chị dâu. Ngày xưa Cha cô đã cưng chiều anh ta như thế, nuôi nấng anh ta nên người- không phân biệt đối xử- đích xác là anh t
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17082)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12292)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19021)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9197)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8362)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 626)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 999)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1189)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22487)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14031)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19192)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7913)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8828)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8509)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11076)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30728)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20823)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25523)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22919)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21746)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19805)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18065)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19263)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16928)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16120)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24520)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31966)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34940)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,