NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Câu chuyện của những hạt cát

27 Tháng Ba 201512:00 SA(Xem: 7710)
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Câu chuyện của những hạt cát

 


Chúng tôi bắt đầu xây tòa tháp lúc nửa đêm. Sóng yên ắng. Biển yên ắng không còn một chút rì rào. Lâu đài được xây lên một cách nhanh chóng và như là điều tuyệt diệu nhất mà chúng tôi vừa trải qua. Những hạt hát dính đầy tay, chúng tôi nhét đầy trong những chiếc giày để đúc thành chiếc khuôn thật đều của hai cánh cổng. Chẳng khắc chạm được những cánh chim mà niềm vui của mỗi đứa như cứ đang bay chập chờn giữa khung hình nhỏ của biển. Những ngọn đèn được thắp lên. Chúng lung linh và chập chờn theo làn sóng nhẹ vỗ rì rào (lúc này chúng tôi mới nghe thấy). Chúng tôi mãi nhìn, nhìn mãi và không bao giờ biết chán. Những ánh đèn đang hắt ra từ những ô cửa nhỏ của lâu đài như lối vào của những trang truyện cổ tích huyền hoặc.

Và khuya? chúng tôi sợ sóng tràn khi trăng lên, bây giờ là trăng hạ tuần. Chúng tôi ngồi và nhìn, đêm đã đi qua quá nhanh. Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ những ngôi sao trên bầu trời, nghi ngờ mặt trăng kéo dài cho đến tận sáng hôm sau khi mặt trời ló dạng. Nỗi nghi ngờ chạm nhau trong một ánh nhìn nheo mắt. Chúng tôi biết trong đôi mắt ấy đã quá chật hẹp cho một thứ tha, rằng lâu đài của chúng tôi đã bị cuống phăng về biển. Chúng tôi lại kể cho nhau nghe câu chuyện về con dã tràng - con còng còng nắng. Bạn tôi cãi lại đó là con còng còng mưa. Một loáng thôi, chúng sẽ biến mất trong lòng biển, để lại bao nỗi nuối tiếc về một giấc mơ se cát ngàn thu.

***


Chúng tôi đã đến tận đường chân trời trong một buổi chiều mùa hè. Nắng vẫn còn vàng ươm. Chúng tôi thấy những ngôi nhà của hàng xóm bị chôn vùi trong cát. Những mái nhà bị gỡ nát vụn, những tấm ngói, những viên gạch vỡ vụn ngỗn ngang, những thanh đòn ngang chạm rồng bị gãy cổ, như cái lu vại bị sứt miệng, những thanh gỗ được chẻ ra từ chiếc tràng kỉ vẫn còn bóng loáng. Lạ chưa, chúng tôi thấy những mảnh vỡ vẫn đang còn rướm máu. Những giọt máu vẫn còn tươi trên cát, trên gỗ, trên những miếng đất nung. Chúng tôi bắt đầu đào bới.

Sóng từ đâu bắt đầu ào ạt. Chúng xô thật mạnh vào những lớp cát. Chúng xô cát từ núi tấp đầy cửa biển. Những con hến nổi trôi tấp đầy bờ. Chúng tôi dừng lại và xúc lên những chiếc thuyền thúng đầy hến.
- Nhìn kìa ! chúng đang vào nữa đấy, chúng đang lũ lượt tấp vào. Một trận bão hến đã ập vào đường chân trời của chúng tôi.
Ngoại tôi bảo: " hến nhiều thế thì sắp đói to đấy". 
Hôm sau cửa biển ngoài đường chân trời đã bị lấp lại. Chúng tôi đã bị mắc kẹt lại đó không trở về được nữa. Gió nghẹt đứng trên hàng tre chẳng nghe tiếng chúng tôi cầu cứu. Chúng tôi hét nhưng gió chẳng nghe thấy gì:
-Chúng tôi ở đây…chúng tôi ở đàng này..!
Ngực gió vô hồn, chúng tôi đang thở thật khó nhọc. Trái tim dường như đã chật. Những xác hến trắng phau trôi tấp thành từng mảng. Những cơn cuộn dòng xám ngắt. Những dòng mênh mang tím ngắt đang trôi dật dờ vào một chiều áp thấp. Sóng cuộn. Xác xô. Lòng chúng tôi cứ bỡ riệu rã cả những mảng cát từ lâu đài cát. Chiếc tháp đã rũ dần đỉnh ngọn.

*** 

Bầu trời hiện ra dưới mùa thu có màu đỏ tía. Những tán mây nặng trĩu đã chảy mạnh về phía tây. Chúng tôi tiếp tục thu dọn. Những mảnh gỗ hương bị gãy từ một mái nhà nào đó vẫn còn thoang thoảng mùi thơm. Những đôi mắt, những bàn tay, những mái đầu bạc trắng. Những mảnh chén vỡ, những manh chiếu rách và những đôi giày thủng gót...Chúng tôi xếp lại và chôn trong những nấm mộ hình tròn, những nấm mộ được khoét sâu vào tận bên kia của thế giới. Sương bắt đầu lấm tấm che giấu độ ẩm trên màu xanh của bãi cỏ như những đôi mắt phù thủy. Những đôi mắt thả từng chùm lấp lánh của mặt trời về chiều. Chúng tôi ngồi lại và viết nghuệch ngoạc từng dòng chữ, chúng tôi không thể nhận ra những nét ngoằn ngoèo cổ tự như ngày xưa ông tôi vẽ trên đỉnh tháp ở cổng làng. Chiều đang thở trên những thóp nắng còn sót lại. Buồn hắt hiu. Những gương mặt ngày xưa mang dáng búp sen với nụ cười hiền không còn nữa. Đuôi của con rồng và và hàm răng uy mãnh đang luẩn quẩn đâu đó trong những hạt sương. Chúng cũng lặn chìm khi đêm đến.
Đêm đã tràn theo từng đợt sóng. Không có nến. Những nang mực khô dạt đi dạt lại phát quang những đốm màu xanh lạnh. Chúng tôi ngồi im lặng và nghe sóng vỗ. Tất cả là một trò chơi bí ẩn. Sự tò mò đang dò dẫm trong đêm. 
Một đứa thầm thì:
- Nước đục, chúng đang có màu xám.
Một lúc, những đứa khác nói theo:
- Đợi mặt trời lên.
- Không, mặt trời chỉ là ảo ảnh, những ảo ảnh trong vòng đá, bụi rong biển và cá. 
- Chúng đang di chuyển.
- Giá như mọi chuyện tốt đẹp hơn, nghe tiếng thở dài và sự nín lặng đang nuốt vào trong.
- Chỉ có sóng, ở đó hoàn toàn không có nước, ừ đúng vậy, chỉ là ảo ảnh. 
Chúng tôi ngủ thiếp trong giấc mơ mệt lả. Những bàn chân tiếp tục bước đi để tìm chiếc chìa khóa theo tín hiệu âm thanh tựa như trò Morse. Bầu trời không một ngôi sao. Sương đã thấm lạnh trên đầu và nhỏ giọt xuống vai áo. Nghe thấy tiếng lập cập trong những kẽ răng, tiếng rột roạt của những đôi chân còng gió đang lao trên cát. 

*** 

Buổi sáng thức dậy với sự hồ nghi đang lướt đi trên ngọn sóng. Mùa thu có màu bạch kim. Những dòng chữ hôm qua đã lấp vùi với một màu nước mà chúng tôi không thể hình dung ra được trong đêm. 
Mọi thứ bây giờ đã mang màu xám rêu của những tiếng thở dài, những tiếng nín lặng đang nuốt vào trong và cả tiếng rột roạt của những con còng gió.

Nguyễn Hoàng Anh Thư.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Hai 20239:28 SA(Xem: 2812)
Và cuối cùng sau một tuần dò la, săn đón, sáu Liên nhờ hai cô gái là Huế và Nhạn, đã dụ được Thơm để làm mồi tế thần cho ông Phiêu.
04 Tháng Hai 20231:37 CH(Xem: 2060)
Cô ngước nhìn mảnh trăng trên đồi, nghe như trăng đang thầm thì kể chuyện
26 Tháng Giêng 202310:52 SA(Xem: 2638)
Trên vách tường bóng cha cúi xuống, tiếng đàn bầu lại rung lên trong đêm, khắc khoải, đợi chờ...
23 Tháng Giêng 202310:45 SA(Xem: 2120)
Hãy nhìn dương thế của chúng ta mà xem. Thật đáng tởm.
22 Tháng Giêng 202312:20 CH(Xem: 2468)
Sau hơn sáu mươi năm, kể lại chuyện xưa, tôi chỉ còn biết mỉm cười!
11 Tháng Giêng 20239:04 SA(Xem: 3080)
Tôi thầm gọi: Hoàng Sa ơi, hẹn ngày về lại Hoàng Sa!
22 Tháng Mười Hai 20224:19 CH(Xem: 1995)
Đêm chùng như võng. Chị một mình trong căn buồng lạnh ngắt, chiếc áo anh treo trên móc chị cố tình không giặt, vậy mà đến nó cũng chẳng giữ được mùi anh.
20 Tháng Mười Hai 20225:34 CH(Xem: 2032)
Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. "Tìm cái này" là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm
20 Tháng Mười Hai 202212:25 CH(Xem: 2743)
Thuốc lá quê tôi không vĩ đại như Con đường thuốc lá của Erskine Caldwell; không hoành tráng như thuốc lá của làng Thanh Quýt nhưng cũng đủ cho những hoài niệm nao lòng với bao người con xa xứ!
13 Tháng Mười Hai 202212:00 SA(Xem: 38481)
Tự nghĩ mình có một mối tình đẹp, rất đẹp trong cuộc đời, vậy mà tôi không dám thổ lộ với ai. Nó vẫn thầm kín ở cùng tôi, rất lâu. Nó như mồi lửa diệu kỳ, phỏng rát tuổi hai mươi.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17037)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12256)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18987)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9170)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8333)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 608)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 980)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1171)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22464)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14000)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19178)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7896)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8814)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8499)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11061)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30714)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20817)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25512)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22910)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21731)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19788)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18056)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19253)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16921)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16114)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24504)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31955)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34935)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,