NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Những kẻ bị đánh cắp gương mặt.

03 Tháng Năm 201512:00 SA(Xem: 7620)
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Những kẻ bị đánh cắp gương mặt.

Đêm đêm chị lại bật dậy trong phòng bệnh và đứng dậy thuyết trình giống như bị thôi miên. Chị nói chuyện với những bệnh nhân nữ đang nằm ngủ và thỉnh thoảng thấy họ ú ớ. Những giấc mơ cứ đi quẩn quanh trong phòng bệnh trắng xóa. Thỉnh thoảng họ chạm nhau nhưng họ chẳng bao giờ nhận ra nhau. Họ không nhận ra chính gương mặt của mình trong giấc mơ. Ở thế giới ấy được họ kể lại trong tỉnh táo khi trả lời với bác sĩ, rằng họ đã gặp rất nhiều người chẳng có đôi mắt, chẳng có tay chân, và gương mặt bị chảy dài xuống cổ. Vì thế nên đó là những gương mặt không hề biết nuối tiếc điều gì bởi họ không có cổ để nuốt vào những điều nuối tiếc ấy mà tiêu hóa.

Bệnh viện trắng xóa dưới ánh trăng loa lóa. Ngoài kia có vài bóng trắng quên không mang theo gương mặt. Lại gần, gương mặt họ khuyết một bên và có màu vàng nhàn nhạt của trăng. Những vành trăng méo khuyết đang im lặng, thỉnh thoảng lại ú ớ và búng búng ra điều gì đó dưới lớp da màu vàng ệch như quả bóng xìu. Còn chị thì vẫn đang diễn thuyết. Giọng chị liên một hồi. Chị vừa nói chỉ chỉ ngón tay vào những người đang ngủ:

-Này, nói cho các người biết, ngoài kia chẳng có gì, những sop hàng thật đẹp, những con ma nơ canh thật đẹp, chúng đang ở trong tủ kính, những chiếc tủ kính được lau bóng loáng. Và nữa, nhiều khi các người cứ muốn được như con ma đơ canh kia. Không suy nghĩ, không làm lụng, và không phải cười gì cả. Nhiều khi các người cứ cười ngoác cả miệng ra để được ăn. Ngày hôm nay các người đã ăn gì chưa mà ngủ hết cả vậy. Chưa ăn à? Hôm nay không có món nào ngon miệng cả à?

Những gương mặt người bất chợt cười cười ú ớ.

-Các người đã nghe kể đến chuyện thứ mấy của người họ Lý ? Đôi mắt nó vẫn vậy, nhưng ti hí hơn bởi gương mặt được đắp lên nhiều thịt. Những loại thịt được cấy từ tế bào của nhau thai đấy, những thứ nhau thai đang còn sống trong bụng của những người đàn bà cơ. Gã họ Lý này đã cấy lên mặt cả nhau thai của vợ anh chàng họ Thạch. Họ Thạch này hiền lắm. Suốt ngày cứ cặm cụi làm, làm, làm. Họ Thạch vốn sinh ra từ một cái máy cày cũ kĩ nên da nó đen nhẻm như trâu ấy. Họ Thạch này rất chán, không biết , không nghe và cứ cặm cụi làm để ngày mua được 18 chén cơm cho lũ con. Lũ con của họ Thạch đứa nào cũng có gương mặt ngờ nghệch và những đôi tay thật to khỏe. Chúng nó giống cha. Còn con của họ Lý thì nhiều vô kể. Chúng ở khắp nơi. Chúng có cái miệng thật to, to quá cỡ. Mỗi khi cha chúng đến chúng cười ngoác miệng ra và hét lên như sấm vậy.

Những bước chân đang vào, người quản lý nói vọng ngoài cửa sổ: “ Ngủ đi, khuya quá rồi, cô có muốn sang phòng biệt lập ở dãy sau không?”. Chị im bặt. Một lúc lại sang sảng khi đã nằm vào giường.

-Haha, các người sợ hết cả à? Gã họ Lý kia đã đi du lịch rồi đó. Gã sẽ ghé rất nhiều nơi và còn lâu mới về nhé. Gã sẽ nếm tất cả các vị ngon và ve vuốt làn da thật mịn màng của những đứa con. Gã lịch thiệp lắm. Gã nói chuyện rất hay. Họ Thạch kia thì cả ngày im ỉm. Ngày xưa họ Thạch đánh đàn rất hay nhưng bây giờ chiếc đàn đã được mang đổi lấy mười tám bát gạo đấy. Chỉ nuôi đủ một ngày cho mười tám đứa con, họ Thạch lại nai lưng ra làm. Đó là nhờ gã họ Lý ban ơn huệ cưu mang cho cả nhà đấy.

Có người ú ớ, ngồi dậy ngơ ngác.

Nghe tiếng ngáy đều đặn và tiếng ú ớ nghiến răng trèo troẹo.

***

Ban ngày, hầu như không có chuyện gì ngoài những tiếng cười và những đôi mắt vô hướng. Họ tranh giành nhau những thức ăn để dành mà người ta mang vào từ thiện. Có khi họ đánh nhau. Bác sĩ cũng phải dè chừng họ.

***

Đêm nay không có trăng, chỉ những gương mặt màu vàng bệch đang nằm ngủ. Chị lại diễn thuyết. Giọng chị oang oang vang ra tận hành lang. Ngoài kia thật tối. Đêm đen ngòm nhưng chị vừa nhận ra gương mặt ở trong song sắt của hắn, gã họ Thạch kia. Gã tiều tụy lắm, người gầy xơ gầy xác, gương mặt dài ngoẵng, hai má hóp vào, nhưng đôi mắt, đôi mắt hắn hằn học những tia xanh thật lạnh như con mãng xà. Gã như con mãng xà bị cướp cây cung. Tại gã họ Lý ấy. Gã không biết, hay có biết thì mặc kệ gã. Chỉ tại gã chỉ biết lo đủ mười tám chén cơm chứ không biết gì hơn. Ngày xưa chị từng mê muội tiếng đàn. Chúng nỉ non và ai oán lắm. Nhưng từ khi có cái chén, gã chỉ lo đốn củi kiếm cơm xới đầy vào đó cho lũ con. Gã không biết quí chị lá ngọc cành vàng.

-Các người xem đi, gã vừa đến đấy, cái gã họ Thạch đấy, tay nó vẫn còn cầm cái chén. Nhưng bây giờ tôi kể cho các người nghe về gã họ Lý kia nhé. Họ Lý đã rất ngọt ngào với tôi. Gã có đôi mắt thật đa tình. Ngày xưa gã làm nghề nấu rượu. Từ khi gã có bộ cung bằng vàng của con chằn tinh gã đã chuyển sang nghề săn bắn. Gã bắn rất nhiều loài thú, có ngày gã bán được cả trăm tấn thịt. Khi những đống thịt chất ngổn ngang ở sân trước được bán hết cả gã mới thở phào. Gã săn giỏi, ai cũng khâm phục. Từ ngày các loài thú hiếm hoi gã chuyển sang săn người. Gã thường đi vào đêm khuya ấy. Thấy chưa? Tôi đã bảo mà, gã đang đi ở ngoài ấy đấy. Gã phải tìm được loại người có thịt thật thơm mới được giá. Gã không bao giờ đến nơi này đâu. Gã mang về và bán cho hoan hồn của chằn tinh và đại bàng. Gã giàu có lắm, cả hàm răng và những móng tay của gã đều được bọc vàng. Gã nổi bật nhất thiên hạ.

Không ai dám cãi lại nửa lời với gã. Gã tung hoành khắp nơi. Bây giờ nhà nào cũng phải đóng cửa thật sớm kẻo lại bị gã bắn.

- Mày lại kể chuyện à, chuyện về gã Lý à, mà hắn bắn cái gì, hắn giỏi bắn bi lắm à? – một bệnh nhân vừa thức dậy hỏi chị và ngáp dài.

- Các người chẳng hiểu chuyện gì đâu, này nhé, từ khi họ Lý có cung vàng vua bèn phong họ Lý làm đô đốc đấy. Gã tung hoành khắp nơi. Gã xây thật nhiều doanh trại, nhiều nhà xưởng, nhiều tòa nhà lớn lắm. Gã dám dọa cả vua. Gã đã nói điều gì đó vào tai vua mà bây giờ vua chỉ được phép ăn và ngủ với các bà vợ. Cả giang sơn này đang treo trước tầm ngắm trước chiếc cung vàng của gã đấy.

-Cái gã họ Thạch kia, các người biết không, gã đã mọc đuôi đấy, cái đuôi gã cụt ngủn nhìn như đuôi lợn nái. Có lần, cả bộ xương sườn của gã bẻ quặp ra sau và chỉa nhọn ra sau lưng như một loài khủng long. Haha… một loài thạch sùng, tắc… tắc… chúng đang đi kiếm muỗi đấy, ở trong cái song sắt kia chỉ có muỗi.

Chị ấy cứ sang sảng cả đêm. Những bệnh nhân trong phòng vẫn ngủ và ú ớ. Thỉnh thoảng họ lại cười trong giấc mơ. Những nụ cười ngô nghê dưới các khuôn mặt màu vàng ệch.

***

Sáng sớm đã nghe tiếng leng keng. Hôm nay người ta tập trung bệnh nhân rất sớm. Họ chuẩn bị đón một đoàn từ thiện nước ngoài đến thăm. Nơi này có1800 người tâm thần vô gia cư và lang thang. Tất cả họ, lũ lượt kéo ra sân và xếp hàng nhanh như những cỗ máy tự động. Có 7 người quản lí đứng ở trước, đoàn người đến thăm họ chỉ dám đứng phía trên kia.

Bọn họ đang chia bánh và nước ngọt. Từng người từng người đi lên và nhận rất trật tự. Chỉ có những cái cười là lạ và những gương mặt bấy giờ không có mắt. Người quản lý ngầm nhắc nhỏ: “mấy người tâm thần ăn nhiều lắm đó. Họ ăn như không biết no. Vì vậy họ…rất khỏe. Một khi họ lên cơn thì họ mạnh bằng 4-5 người!”

Ngang qua các trại đã cửa đóng then cài, những cánh tay giơ ra kêu gọi, van xin. Những người phụ nữ ngơ ngác giơ tay xin tiền, những thanh niên còn khỏe mạnh nhưng lại xìu như cọng bún, cười vu vơ như làm quen, giơ tay xin bánh, kêu gọi í ới, kẻ nằm, người ngồi, nằm ở mọi nơi, vắt vẻo trên thanh sắt cầu thang của trại, ngồi suy tư nhìn ra sau lớp hàng rào kẽm B40. Có rất nhiều gương mặt ở đây: mặt nằm lún sâu vào cổ, mặt bị xóa sạch chỉ còn lại một tấm da căng với mái tóc bù xù, mặt bị ngược, mặt không có miệng là nhiều nhất. Thế mặt không có miệng họ ăn bằng gì? Nghe nói họ vẫn ăn bình thường, họ ăn qua lỗ mũi ấy. Lớp thịt ở dưới mũi của họ lúc nào cũng ú ớ điều gì lùng bùng ở trong.

Chị ngồi ở chiếc ghế cuối dãy phía sau. Sáng nay chị không muốn ăn gì. Chị ngồi cúi đầu nên chỉ thấy được mái tóc cắt ngắn. Chị đang lầm bầm điều gì đấy vô định dưới đất. Người quản lí đang đi tới, thấy chị ngẩng mặt lên và nhìn rất hiền:

-Họ tới rồi à? Họ có mang theo giấy tờ của tôi rồi à?

-Vâng, chị ra ngoài nhận quà đi.

Chị bật đứng dậy và đi như chạy ra phía trước. Chị đi thẳng đến đoàn người từ thiện. Chị nhìn thật gần mặt họ làm nhiều người sợ hãi. Họ lùi lại cả, còn chị thì cứ nhìn chằm chằm.

-Các người có mang cho tôi không? Đưa đây!

Họ lấy một phần quà đưa cho chị. Chị hét to lên:

-Không phải, giấy tờ của tôi, những tấm bằng của tôi, các người trả ngay cho tôi chứ!

Hai người quản lí chạy lại kéo chị vào phòng. Giọng chị hét lên, hai chân giãy giụa bị kéo lết về. Tiếng cửa đóng sầm và tiếng khóa chốt.

***

Tối nay thật yên ắng. Chỉ nghe những tiếng ú ớ phát ra từ những ô cửa sổ nhỏ. Chị không nói nữa. Gương mặt chị bây giờ đã trở thành một vành trăng trũng vào trong. Vẫn nhìn thấy được dưới lớp thịt vàng ệch dưới mũi cứ lùng bùng điều gì nghẹn ứ. Chị ngồi đấy và không nghe thấy gì.

Tiếng đàn tích tịch tình tang từ đâu vẳng lại. Bóng cây đa, cung điện của vua thủy tề và họ Thạch, cây cung vàng và những phép thần thông biến mất dưới miệng hang sâu hút.

Nửa đêm, người ta nghe tiếng hét thất thanh từ phòng chị: lũ bọ hung đã kéo đến bò lổm ngổm dưới chân giường. Chúng đang bò đi khắp nơi. Gương mặt của chị đã bị xìu và méo mó. Người ta thấy có một cái nhọt đã vỡ dưới mũi trên gương mặt màu vàng ệch của chị.

Mộng du

Một ngày nó nhận được một gói quà màu nâu cánh gián với chiếc nơ thắt ruy băng màu vàng rất tuyệt. Nó mở ra: màu đỏ của hộp mứt dâu tây, một quyển sách và một cái bóng đèn quả dâu bằng pha lê trong suốt. Chúng được quấn quanh bằng giấy mềm thật cẩn thận. Một mảnh giấy nhỏ ghi vỏn vẹn: hướng dẫn sử dụng bóng đèn ở trang 68.

Nhìn quanh căn phòng của nó, ra tới ngoài ban công, chỗ nào cũng mắc đầy những đèn. Ngôi nhà của hai mẹ con nó treo rất nhiều đèn, căn phòng của nó luôn bật đèn. Đèn con bọ, đèn lồng, đèn ở tranh, đèn trần...chúng đầy đủ kiểu dáng. Nó bị chứng mất ngủ và hay bị đánh thức bởi giấc mơ. Giấc mơ thường dẫn nó đi trong bóng tối và khiến đôi tay nó bị run lên khi dò dẫm đường đi. Những bóng đèn xanh đỏ tím vàng cam cứ chớp thoáng thay đổi theo nhịp công tắc nó cài đặt. Nó loay hoay mở dây nối bóng đèn. Nó định sẽ treo bên phải phòng ngủ. Rất vội vàng, nó giở quyển sách, từng tờ từng tờ, đến trang 68 : nghệ thuật gấp thuyền giấy.

Thuyền giấy và bóng đèn? chúng có liên quan gì nhau cơ chứ?. Bóng đèn tỏa sáng và đẩy lùi những suy nghĩ ám ảnh đen tối trong đầu nó. Còn thuyền giấy? Nó đọc xuống trang: " thuyền giấy có thể đi xuyên và lệch so với quỹ đạo, sẽ mang lại cho bạn cảm giác đi qua các chu kì nước trên bề mặt của cuộc sống. Chiếc thuyền sẽ di chuyển tới viên ngọc màu xanh mà bạn đang ao ước. Viên ngọc ấy sẽ phát sáng trên từng bước chân của bạn. Hàng ngày bạn hãy viết điều mình muốn và thả thuyền giấy ấy trôi đi, bạn sẽ được toại nguyện và giấc mơ của bạn sẽ xa rời bóng tối".

Nó đưa tay xé vội tờ giấy trong cuốn sổ và ghi: " Nguyền rủa bóng đêm", nó xếp nó lại thành chiếc thuyền giấy và đi vội ra ngoài ngõ. Nó thò tay vào và thả chúng xuống đường cống. Nó đoán chắc chiếc thuyền giấy đã trôi hặc chìm, thây kệ. Nó chạy vội vào, trời cũng vừa đổ mưa.

***

Tối hôm ấy, mọi chiếc đèn đều sáng. Nó ngồi đó đến khuya. Nó tắt tất cả, chỉ chừa lại cây đèn dâu tây. Nó nằm và nghĩ tới chiếc thuyền được nó thả dưới ống cống. Nó nhắm mắt và thấy những con chữ đã tan rã ra, chúng mang trên mình màu đen gớm ghiếc và hôi hám. Chúng trôi dạt khắp nơi, mỗi nơi chúng ghé đến đều biến thành một màu đen. Tất cả những ngôi nhà, cây cối, con đường, cả những cái cột đèn điện... chúng đều mang một màu đen đáng sợ. Nó chẳng dám sờ tay vào chúng. Những mảng đen cứ lúc nhúc xô chồng len nhau rồi đi qua. Nó không biết chúng đi về đâu. Nó cứ đứng đấy và nhìn. Nó thấy những dòng nước đen chảy tràn qua các lỗ nhỏ và chui qua những hốc mũi màu đen. Họ vừa đi vừa thở.

Những dòng không khí đen rặc. Nó rùng mình và có cảm giác bị sặc. Tất cả những con người ấy đang hối hả lắm. Có thể họ cũng đang đi tìm viên ngọc màu xanh, nó nghĩ vậy. Nhanh lên thôi, chân nó hối thúc. Nó phải đến trước họ. Nó sẽ có viên ngọc màu xanh ấy, và bóng đêm sẽ không còn đeo bám nó nữa.

Nó mở mắt, nhìn thấy chiếc bóng mình đang chảy dài trên tường. Nó có màu đỏ của dâu tây. Nó thấy cái bóng trống rỗng và hình như nó đang chao qua chao lại ngoài cánh cửa sổ.

Nó nghe thấy chiếc bóng đang nói chuyện với cái cửa sổ. Kính trong cửa sổ nhà nó phụ thuộc số phận vào bóng đèn. Cửa sổ căn phòng nó luôn khép kín hai lớp nên cũng chẳng hơn gì chiếc bóng đèn không được bật lên. Cái bóng và cửa sổ đang so sánh số phận với nhau, đều giống nhau khi nó tắt đèn và bật đèn. Số phận của chúng phụ thuộc vào đôi tay của nó. Nó cứ ngồi vậy, chẳng bật ti vi, nó ngồi nhìn đèn đến khuya. Nó đang đối thoại điều gì đấy và thiếp đi trên chiếc ghế dài ở giữa phòng.

***

- Chỉ có vẻ như vậy nếu cô nói cho tôi biết

- Nói về điều gì?

- Về điều ý nghĩa nhất, khi bóng đèn được bật lên, cô sẽ thấy điều gì trước tiên?

- Tôi muốn thấy thực tế, về một bí ẩn được chở đi từ chiếc thuyền giấy kia, rằng nó chưa bị đắm và tôi sẽ tìm được viên ngọc màu xanh ấy.

Nó thò tay bật công tắt đèn: vàng vọt, đỏ choét, tím rịm, màu khói hương bay giữa cánh đồng, màu cam đang cháy ở bên kia núi, màu nâu của lá khô, của đất, màu trống rỗng…Nó chẳng thấy màu xanh. Rõ ràng nó bị mất một chiếc bóng đèn màu xanh. Có thể viên ngọc đang ẩn mình trong chiếc đèn ấy. Tay nó run run bật/tắt/bật/tắt. Ẩn hiện/ ẩn hiện/cánh đồng /lá khô/đất/ khói hương. Không một điều gì động đậy. Không gì cả. Tất cả đứng yên như một pho tượng rỗng đang gào gió trong lồng ngực.

Gió từ đâu thổi ào tới. Những chiếc nón đang úp bỗng bị cuốn bay lên. Nó nhìn kĩ trong từng chiếc nón rách tả tơi kia – không hề thấy một viên ngọc xanh nào. Nó phải tìm được trước khi trời tối.

***

Con thuyền giấy tối nay đã trở lại. Nó đã bị nát và hôi hám lắm. Nó ngồi đó sợ hãi. Tay nó không ngừng bấm bấm cái công tắt.

- Mày trở lại rồi à? Tao đã đoán như vậy, rằng mày sẽ không biến mất vĩnh viễn ở dưới đường cống kia. Mày làm sao thế. Bọn chúng đen ngòm và bu bám vào cả người mày à. Tao biết chúng cả một màu đen rặc đấy. Tao sợ những cái miệng cống màu đen há ra. Chúng đã nhai và nuốt tất đấy. Chúng đã nuốt cả màu xanh ở thành phố này, đất nước này vào trong cái miệng đen ngòm. Mày nhìn kìa, những con đường lởm chởm những bóng màu đỏ. Rồi tao sẽ tìm ra viên ngọc màu xanh. Tao sẽ không cần những ngọn đèn xanh vàng chết tiệt này nữa. Tao sẽ không cần mày chở gì đi dưới cái miệng cống thối tha đó nữ.

.

Mắt nó liếc nhìn chiếc thuyền giấy, lúc này lũ ruồi đã bâu tới dày đặc. Chúng vo ve vo ve như thể hát đồng ca mừng về cuộc tái ngộ của những người bạn.

***

Một buổi sáng, nó nhớ về giấc mơ đêm qua. Chỉ còn những cái bật/ tắt và một mảng màu đen ngòm mà nó không thể nhìn ra cụ thể. Bất chợt những tia màu lóe trên những hạt sương làm nó giật mình. Viên ngọc xanh và con thuyền giấy. Nhưng nó lại thấy buồn thiu khi giấc mơ chỉ là con thuyền giấy trôi giữa ống cống đen ngòm. Cảm giác trên mấy đầu ngón tay nhưng nhức. Nó nhớ lại hôm qua chúng bị bật cả máu ra. Nó hốt hoảng nhìn quanh chiếc giường nằm. Đã mất sạch hết dấu vết.

Nó vội lấy quyển sách trên đầu giường, giở trang 68. Nó lại gấp những chiếc thuyền giấy.

Đêm.

Trời đã mưa. Những con thuyền giấy được nó đặt ở góc bàn, chúng đang nằm chờ đến lượt sẽ đi. Những con thuyền giấy nhiều màu được gấp thật đẹp. Chốc nữa thôi, chúng sẽ được thả khi cơn gió tới. Ngoài cửa sổ đen kịt. Nó rùng mình và đôi tay không ngừng bật/tắt. Đèn được bật sáng trưng ra tới ngoài ngõ. Nó lắng tai nghe, tiếng mưa rào rào và có tiếng bước chân thình thịch. Nó hốt hoảng vơ vội những con thuyền giấy và đi ra phía ngõ.

-Tao sẽ cho chúng mày lên đường thôi, nếu không họ sẽ đuổi kịp và bu bám chúng mày, nếu thế thì chúng mày sẽ rách nát và chìm nghỉm trong những vòm miệng đen ngòm ấy mất, nhanh lên thôi, không đợi gió nữa, nó vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng

Nghe rõ hơn tiếng bước chân thình thịch đang đến gần. Nó khom mình chạy giữa trời mưa với những chiếc thuyền giấy nằm gọn trong đôi tay đặt trước ngực.

Đêm nay chúng sẽ lên đường.

Nguyễn Hoàng Anh Thư

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Tư 20249:24 SA(Xem: 285)
Mối tình dành riêng cho nàng mà tôi giữ miết ở trong lòng từ bao nhiêu năm,
02 Tháng Tư 202411:15 SA(Xem: 352)
Tôi thương Sài Gòn và thương cho chính mình, đã hư hao một chốn để về.
27 Tháng Ba 20243:59 CH(Xem: 355)
Đêm nay, có một người đàn bà ôm con bên hiên, thẫn thờ nhớ thương.
09 Tháng Ba 20244:34 CH(Xem: 557)
Người lính, ba lô trĩu vai, cắm cúi đi trong đêm.
04 Tháng Ba 202410:08 SA(Xem: 558)
Tôi gửi theo cái muỗng trả lại cho con gái tôi như lời hứa 27 năm về trước. Vật đó có thể thay cho sự có mặt của tôi không? Tôi không biết.
28 Tháng Hai 20249:43 SA(Xem: 409)
Ở nơi đâu mà núi chẳng cựa mình…
10 Tháng Hai 20248:41 SA(Xem: 827)
Vậy mà mùa xuân đã về rồi. Mùa xuân của những ngả đường cỏ non, của những ngày khởi đầu nhung lụa, của những đợt khói hương thơm ngát trong đêm Giao thừa,
27 Tháng Giêng 202410:13 SA(Xem: 687)
Dưới ánh trăng rực rỡ và đỏ như màu của máu ai, tôi thoáng thấy gương mặt em thảng thốt, vói theo cùng tiếng nhạc như một lời oán trách trăm năm.
15 Tháng Giêng 20248:59 SA(Xem: 826)
Sau mùa đông năm đó, nàng đã không quay lại KAUST.
09 Tháng Giêng 202410:11 SA(Xem: 742)
Khi anh ngẩng mặt lên thì trời đã sáng rõ. Cả bầu trời như đang cất mình lên cao cao mãi và những tia nắng đầu tiên của một mặt trời da cam rực cháy chiếu thẳng vào mắt anh.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17078)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12291)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19021)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9197)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8362)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1187)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22483)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14027)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19192)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7911)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8826)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8509)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11076)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30728)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20823)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25522)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22918)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21744)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19804)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18065)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19262)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16928)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16120)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24520)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31965)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34939)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,