MẸ CHỒNG
Chị quên điện thoại, quay về. Vừa đặt chân vào nhà bỗng nghe tiếng rên khẻ. Gần đây hàng xóm rỉ tai mẹ chồng đú đởn với trai. Nhục, lần nầy bắt quả tang đuổi luôn về quê.
Chị đẩy cửa buồng. Mắt bà trợn dộc, miệng sùi bọt mép, chiếc mền lùa thùa vắt ngang giường. Bà chết tự lúc nào chẳng biết. Ngoài sân trai bỏ xe lao vào. Anh quẹt nước mắt. Bác bị suyễn kinh niên, bữa nay trời chuyển, đờm lên, ngạt thở. Thì ra... anh là bác sĩ. Vâng, nhưng bữa nay em tới trễ. Xin lỗi chị, xin lỗi bác!
RA MẮT THƠ
Chồng. Em tĩnh chưa. Chưa. Hồi chiều nhậu anh thấy em đâu có uống mà say. Thơ ngấm vào người còn mạnh hơn cả rượu, lần sau có ra mắt thi phẩm đọc ít bài thôi. Biết rồi, còn mấy ông bạn của anh em thấy sao. Các bố ấy toàn nắm tay em. Trời. Thì nguyên tắc đọc thơ tay phải nắm tay một ai đó, mắt phải nhắm tít lại giống như phê thuốc. Còn tập thơ họ có khen chê gì không. Ui, họ bỏ hết lại quán rồi, chả ai thèm đọc. Hả!
XUẤT KHẨU LAO ĐỘNG
Bạn. Bà mới đẻ đây, giờ lại mang bầu nữa là sao. Để có người xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc. Chi vậy. Đổi nhân sự về Việt Nam làm ông chủ. Còn con bà làm gì bên ấy. Osin. Ai định hướng cho bà ngu vậy. Kinh tế thị trường. Trời!
ĐÓNG GIÀY
Ông. Cuộc sống bây giờ ngày càng khá hơn. Theo đó, giày dép sản xuất công nghiệp đẹp và rẽ. Hư, người ta vất mua hàng mới về dùng. Ông bỏ nghề đi là vừa. Biết vậy, nhưng còn thương binh, khuyết tật, người nghèo thì làm sao. Vậy à!
BÁC SĨ
Hai xe đò chạy ngược chiều tông nhau. Hành khách kẻ chết người bị thương la liệt. Duy chỉ còn một nữ bác sĩ không hề hấn gì, loay hoay sơ cứu nạn nhân. Cánh báo chí nghe tin đến phỏng vấn. Bác sĩ trả lời. Tôi chết, ai cứu người. Đây là nhiệm vụ bình thường của thầy thuốc như công an bắt tội phạm, như bộ đội cứu dân bị bão lụt. Nhưng xin cô cho biết tình huống thoát nạn hi hửu. À, lúc hai xe đụng nhau tôi đang đọc kinh phật. Ra thế!
ĂN TRỘM
Tắm xong chuẩn bị mặc đồ đi làm, chồng phát hiện mất cái bóp. Ai lấy cái bóp tiền cho tôi xin lại. Vợ dặn anh rồi, đồng hồ, điện thoại, bốp ... để trên đầu tủ kia. Cứ lột ra, đụng đâu bỏ đó, không mất mới lạ. Thế, có nhiều tiền không. Mấy trăm đô à, nhưng CMND, thẻ ATM, bằng lái xe ... làm lại lâu lắm. Sao nghe nói thủ tục hành chính cải tiến gọn nhẹ rồi mà. Có, nhưng không đáng kể. Chừng đó giấy tờ làm hơn một tháng chưa chắc đã xong. Con chó vàng nghe chủ nhà than, chạnh lòng, lững thững tha vào. Con vàng trả lại kìa. Kiểm tra xem thiếu gì. Đủ cả, chỉ mất mỗi bao cáo su. Gớm, chó mà cũng biết ngừa thai cơ đấy. Ừm!
CÁN BỘ LUÂN CHUYỂN
Sao ông lại xin ở cái nhà gì mà suốt ngày chẳng thèm đóng cửa, không sợ trộm à. Đầy tớ của dân thì có gì để mất. Cũng được cái ba lô con cóc chứ. Bõ bèn gì so với niềm tin của chủ nhà. Còn ông. Tôi trọ ngay biệt thự chủ tịch, chung quanh một bầy chó canh giữ, chếc dép cùn bỏ giữa sân cũng còn nguyên. Giỏi!
Quảng Nam, 12/2015
Bình Địa Mộc