CHÂN TÍNH HẢI - Giữa rừng xanh mà chẳng thấy màu xanh.

23 Tháng Chín 201611:41 SA(Xem: 4991)
CHÂN TÍNH HẢI - Giữa rừng xanh mà chẳng thấy màu xanh.

 

Ngày đứng lớp của tôi sau một thời gian cũng hơi lâu. Thầy Hải Thanh là người thay mỗi khi tôi không có mặt. Tội nghiệp vì cố giữ tôi lại đã làm cho ông nhiều khi cũng bị bận rộn và miễn cưỡng. Tôi lên thăm thầy một buổi cuối tuần, lần nào tôi cũng vào chùa trước, vòng ra sau hậu liêu nơi thầy trú trì ở và nơi đó cũng có "thư viện" nhỏ gồm những kệ sách. Không hiểu sao tôi thích nhìn những kệ sách xưa với những bộ sách bìa đã vàng, sờn gáy. Trên những tủ sách cũng có ghi rõ những ngăn nào là Kinh, ngăn nào là Luật, và ngăn nào là Luận. Tôi ưa tò mò ở ngăn Luận. Tôi hoàn toàn không biết vì sao; có lẽ Kinh và Luật có vẻ khô khan cho tôi lúc đó, nhưng Luận làm tôi liên tưởng đến những tuệ giác lớn của các vị thiền sư giảng về Kinh. Những bộ Luận có thể đọc để biết cái hiểu biết của người xưa về Kinh và mình hiểu thêm về giáo lý. Luật thì thôi, nó dành riêng cho những thầy tu. Tôi nhớ có một lần còn học ở Huế, một hôm chú Viện (bây giờ là Thầy Hải Thanh) gặp tôi ở sân trường hỏi tôi đã quy y ngủ giới chưa. Tôi trả lời chưa. Hỏi vậy thôi, thầy không khuyên tôi nên quy y gì hết. Và từ đó không bao giờ thầy hỏi nữa.

Vòng xong thư viện gõ cửa vào đảnh lễ thầy trú trì, ngồi uống vài chung trà rồi mới bước qua văn phòng Hiệu Trưởng. Có nhiều khi lên cả hơn tiếng mà chưa qua trường như lần này nên gặp nhau thầy đã hỏi "Hôm nay anh gặp ông già phải không?". Tôi cười vì hai chữ ông già thầy dùng để chỉ thầy trú trì. "Dạ hôm nay ông già giữ lại uống vài chén trà, ổng nói "trà ngon phật tử từ Sài Gòn lên thăm". Hai thầy trò cười thật vui vì cả hai đều dùng danh từ "ông già, ổng" để nói chuyện về thầy trú trì già nhưng dễ thương, bình dị.

Thầy đưa cho tôi thời khoá biểu của tuần sau trong đó tôi có một lần đứng lớp. "Có anh trở lại tôi mừng quá. Học trò thấy tôi vào lớp tụi nó khép nép ngồi nghe giảng từ đầu đến cuối, có đứa nào đặt câu hỏi gì đâu. Tôi hỏi có cần hỏi gì không? tất cả làm thinh. Vậy mà tôi nghe nhiều cô cậu nói với nhau giờ của anh tụi nó hỏi nhiều lắm". Tôi nghĩ trong bụng điều đó đúng vì với một ông thầy tu học trò đâu có dám đặt những câu hỏi "táo bạo" về tình yêu trong những tác phẩm giảng dạy. Điều này ngay cả thầy Hải Thanh cũng hiểu nhưng thầy vẫn nói ra sự thật cho tôi biết. 

Bước vào phòng tôi thấy một người lính đang ngồi xem tờ báo. Người dáng quen quen nhưng trong bộ nhà binh tôi nhận không ra. Người ấy bỏ báo xuống đứng lên. Cả tôi và người lính đều nhận ra cùng một lúc: Cao. Từ ngày rời Nha Trang đến nay mới gặp lại. Hai anh em ôm nhau "Vẫn vậy. Tôi vào lính phong sương, trông ông cũng còn vẽ thư sinh chán". Cao tóm tắt đời mình: "Bị động viên, trốn, bị bắt, nay mang lon trung sĩ..." Nói xong cười ngao ngán. Nay có thêm bộ râu trên. Người vẫn ốm như thuở nào. Trong câu chuyện tôi không hề nhắc đến người xưa vì biết hai "anh chị" đã rời nhau trước khi nàng du học. Có lẽ tại trốn lính nên Cao Hoành bị đi hạ sĩ quan, đó là hình thức phạt ngày xưa đối với những thanh niên không chịu trình diện theo lệnh động viên. Cao vẫn cái vẽ con gái nhỏ nhẹ "May mà có người còn yêu thơ mình nên tìm cách kéo mình về đây chứ không thì bây giờ vẫn còn ở trên tiền đồn Đức Cơ". Tôi mừng cho Cao về được với Chiến tranh chính trị khỏi phải đi đánh giặc. Tôi vẫn khôi hài "Hồn thơ thì thích lang thang ở những nơi xa xôi hẽo lánh, nơi đó chàng trai như một trượng phu trên thớt ngựa oai phong xung trận, để nàng ở nhà tim thót ra ngoài vì nhung nhớ chờ mong. Nhưng người làm thơ thì chỉ thích không đánh giặc, đầu tên mũi đạn". Cả hai cười vang quên mất thầy Hải Thanh rời phòng lúc nào không biết. Rồi bao nhiêu kỷ niệm về. Chỉ có thời Nha Trang giữa tôi và Cao mới có kỷ niệm. Cao nhìn tôi: "Nhớ giàn ti-gôn nhà ông". Tôi biết Cao  nhắc đến giàn hoa này bởi vì bài thơ Ti gôn Ti gôn, màu hoa vỡ của Tôn Nữ tặng tôi sau cái ngày hai "anh chị" tình cờ đi ngang qua giàn hoa nhà ở dưới chân núi Hải Đức. Tôi lại nhắc đến cái đêm Cao gõ cửa rất khuya xin ngủ lại vì trễ tàu. Thời gian đó giữa Cao và Tôn Nữ tha thiết lắm nhưng gia đình nàng không chịu. Sau này thơ của nàng vẫn đều đặng gởi về đăng ở báo Phổ Thông của Nguyễn Vỹ nhưng không thấy bóng dáng của chàng Cao ngày xưa. Trong khi đó thơ của họ Cao vẫn tràng ngập hình bóng tà áo xanh màu xanh muôn thuở. Giữa rừng xanh mà chẳng thấy màu xanh.

Tôi hỏi Cao có biết Văn Đàn Phố Núi không? Cao cũng khôi hài nói với tôi "Tôi đang tìm cách nộp đơn gia nhập đây". 

Chuyện say sưa quên mất thầy Hiệu Trưởng rời phòng đi đâu hồi nào cho đến khi chú tiểu bên chùa qua nói "thầy mời hai thầy qua dùng cơm chiều".


Cao đứng lên theo tôi tay với lấy tờ báo đang xem khi tôi bước vào: "Tôi xem Từ Thức chưa xong thì ông vào. Tôi mượn tờ báo này đem vô trại đọc tiếp. Nhân vật có thực?". Tôi gật đầu. Rồi cả hai đi qua nhà ăn. Thì ra Cao đang xem truyện của mình. Mà sao thầy Hiệu trưởng có báo này?

 

Bữa cơm tối có thầy trú trì. Thầy bao giờ cũng chững chạc trong áo tràng màu vàng khi dùng cơm. Có lần thầy bảo "Hạt cơm của Phật". Có lẽ Thầy muốn nói đến công đức cúng dường của thập phương.

 

Vòng Sân Cát


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Chín 202311:59 SA(Xem: 1677)
Tôi nhớ Sài Gòn da diết.
14 Tháng Chín 20239:20 SA(Xem: 1351)
Ông kéo tay bà chỉ đàn chim đang khuất dần trong mây “Bà nhìn thấy không... Nhàn trắng lại bay về...”.l
09 Tháng Chín 202310:34 SA(Xem: 1404)
Có người nhìn thấy cô ta leo qua thành cầu, bước theo tay vịn đi lần ra xa.
02 Tháng Chín 202310:14 SA(Xem: 1562)
Sáng nào, nếu trời không mưa, bà Hai cũng vắt cái khăn rằn lên vai, chụp cái nón lá đã tưa vành lên đầu,
26 Tháng Tám 202310:03 SA(Xem: 1587)
Có một chi tiết mà tôi nhớ mãi khi đọc lịch sử. Mỗi khi người Tầu xâm chiếm nước ta họ thường bắt các vương triều của ta giao nộp người tài.
23 Tháng Tám 20235:48 CH(Xem: 1468)
Có những người trai thương gái quan niệm tình yêu một cách kỳ lạ lắm: yêu, nhưng mà đòi hỏi người yêu phải đẹp bất cứ phương diện nào: nói phải đẹp, cười phải đẹp, ăn phải đẹp.
22 Tháng Tám 20235:35 CH(Xem: 1625)
Chỉ một góc trăng thôi, nhợt nhạt soi mái tóc nàng đổ dài xuống lưng, tràn trên đôi cánh tay gầy guộc, hư hao...
22 Tháng Tám 20232:16 CH(Xem: 1498)
Bát không phải tên cụ, Bát chỉ là bậc thứ tám trong cái thang phẩm hàm chín bậc của triều đình.
16 Tháng Tám 20236:00 CH(Xem: 1607)
Cây mọc bờ sông vách núi, là thiên nhiên; cây trong chậu là một tác phẩm nghệ thuật.
09 Tháng Tám 202310:10 SA(Xem: 1629)
Mừng em về nơi an bình, tuy chị xót xa hết sức khi mãi mãi xa em,
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17100)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12305)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19036)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9206)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8382)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 660)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1038)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1213)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22507)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14045)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19219)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7931)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8852)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8521)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11102)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30759)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20840)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25549)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22937)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21775)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19826)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18079)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19290)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16950)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16136)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24543)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31993)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34952)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,