NGUYỄN VĂN PHONG - Tác giả H.

23 Tháng Mười Một 201610:26 SA(Xem: 5599)
NGUYỄN VĂN PHONG - Tác giả H.

Tôi quen ông H sau một làn gặp tình cờ ở quán phô tô cóp pi . Nói là tình cờ chứ thật ra cũng không tình cờ lắm đâu. Nhưng hình như ông đánh máy một bài thơ lục bát. Có lẽ ông sinh hoạt tại một câu lạc bộ thơ ở xã phường và có thơ tham gia tập sách của câu lạc bộ thơ trên huyện. Ông có một bài thơ đăng trên báo Cựu chiến binh, và ông đã rất già. Bài thơ mà ông được đăng báo đã được ban biên tập sửa rất nhiều so với bản gốc in biếu trong ấn phẩm của câu lạc bộ thôn.

Tôi thấy rất thú vị với việc chúng ta được tự do in vài trăm bản một tập thơ nào đấy rồi tặng nhau đọc cho vui. Nó hoàn toàn không có giá trị thương mại. Và hoàn toàn không vi phạm pháp luật.

Tôi về nhà cũng viết một truyện ngắn khoảng 10 trang , rồi phô tô đóng gáy và đem ra cổng trường câp III rao như nười ta vẫn bán mơ rau, với giá bán 10 nghìn đồng một quyển. Tôi bán được vài chuc cuốn… cũng đủ vốn. Nhưng đến hôm sau chỉ được hơn 10 bản và sang ngày thứ ba thì ế dài. Tôi mang tác phẩm đến trường cấp 3 huyện bên và cũng tiêu thụ được dăm chục cuốn. Tổng cộng tôi bán được 100 bản tác phẩm đầu tay.

Tôi viết truyện ngắn thứ hai và tập hợp chúng lại , có được một cuốn sách dày 20 trang và quyết định lên thành phố bán. Trường cấp 3 trên phố có sức ép lớn hơn. Tôi rao ngay trươc smawtj đội quân xe ôm và phụ huynh giờ tan lớp, đứng trước hàng trăm người và tự hỏi mình đang làm đúng hay sai cái viecj làm ngớ ngẩn này. Nhưng cuối buổi là tôi phải mua nước mía để giải khát và tính toán xem bán chác được bao nhiêu. Các bạn ạ, tôi đã tiêu thụ được hơn 50 bản. Với giá bìa 20.000 trừ chi phí ra thì tôi cũng có thu nhập vài ba trăm. Nghe đâu “Dế mèn phưu lưu ký” ban đầu cũng chỉ dày vài chục trang. Và tôi đang có tác phẩm đầu tay thực thụ. Chỉ còn một mong ước nữa là được thấy sách của mình có mặt trên kệ sách. Và tôi quyết định liên hệ với một số nhà sách. Tôi mặc một chiếc áo khoác mỏng cho thời tiết cuối thu. Một nữ tiếp viên dẫn tôi đến phòng gặp quản trị. Hắn mời tôi vào một chiếc ghế đệm sang trọng trong khi mắt không rời máy tính.. “Ủa, anh là ai? Gặp có chuyện gì không?”. Thú thật là tôi rất bối rối, và phát hiện trò dở hơi của mình đã đi quá xa. Đến lúc này thì hắn phải dừng công việc đẻ nhìn và hỏi tôi cẩn thận:

- Chào anh. Anh gặp tôi có việc gì xin cứ nói.

- Dạ dạ… chả là…

 

Hắn lại đề nghị tôi nói. Hắn cứ ngỡ là tôi sẽ có chuyện gì quan trọng lắm .Và khi tôi xin gửi bán mấy tập pho tô coppi tự đóng gáy thì hắn im bặt. Hắn bắt đầu gọi diện tùm lum cho người nọ người kia, hoàn toàn quên mất tôi.

Một lần tôi tìm đến nhà ông H chơi. Ông lấy cho tôi xem số báo Cựu chiến binh cũ kỹ. Tôi có cảm giác con cái đã không chu cấp sung túc cho ông .Có thể họ cũng nghèo như gia đình tôi và muôn vàn hộ nông dân khác. Ông đan rổ và vỉ ruồi đẻ kiếm sống.

Khi quay lại với ước mơ, bằng việc gửi truyện đến một số tớ báo và tạp chí, điều làm tôi yên tâm là sáng tác của mình sẽ được đọc bởi những con mắt chuyên nghiệp. Nhưng bặt vô âm tín, không một tờ báo nào đăng. Gửi truyện đến một số trang mạng thì được đăng ngay. Nhưng tôi vẫn nghĩ thơ của ông H dở quán, nếu có gửi thì cũng chả có trang nào đăng đâu. Ông hoàn toàn xa lạ với in-tơ-nét.

Tôi không còn muốn viết truyện nữa vì đưa lên mạng thì làm gì có nhuận bút .Còn tự in sách rồi phơi mặt ra ngoài đường hô hào như người ta bán mớ rau thì cũng chỉ được 3 bảy 21 ngày, rồi thì mệt mỏi, xấu hổ, tiền đi lại… nếu có được mấy đồng thì cũng hò vốn. Rồi người ta xì xào, thậm chí còn bị công an cho vào sổ đen.

Vài năm trôi qua, sáng tác của tôi vẫn còn trên web, tên một truyện sặc mùi sex được dùng để hiểu như là một câu chuyện tình yêu thức thời.. Thậm chí có người còn sáng tác theo mô-tuýp của nó với nhân vật nữ có tên tuổi trong truyện không liên quan gì đến chuyện tình dài hơi của nhân vật nam chính và các nhân vật nữ vô danh.

Cuối cùng thì truyện cũng được đăng trên một tờ báo nọ. Hạnh phúc, tôi đạp xe tìm đến nhà ông H. Khi dừng chân ở quán tạp hóa, người ta cho hay ông mất được một tuần, có vòng hoa của hội thơ huyện. Tôi không dám tìm đến mộ ông, ra về với đầy hụt hẫng, những niềm tin mong manh có lẽ đã vỡ tan grong buổi chiều hôm đó buồn.

NGUYỄN VĂN PHONG

Chú thích: trong thực tế, tác giả H có thể vẫn còn sống.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 7627)
Ánh nắng buổi chiều nhàn nhạt hắt lên những bức tường xám dọc hai bên phố ở Bờ Tây, khu phố của người Palestine
07 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 9118)
Mí quyết định ưng người đàn ông xứ lạ. Lục không hiểu. Mới mấy hôm trước, nghe Lục bàn kế hoạch đi làm kiếm tiền gởi về trả nợ cho ba má,
02 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 8941)
Khách sạn gần như ngủ say khi tôi trở về. Ở sảnh, chỉ còn một người tiếp tân đang chăm chú chơi trò đố chữ trên tờ báo trải rộng trước mặt.
29 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 7972)
Cửa xe taxi bật mở trước cổng bệnh viện. Một con bé mặt non choẹt, lóng ngóng ẳm đứa bé còn đỏ hỏn bước vào. Anh nén tiếng thở dài, đánh lái
20 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 8917)
Cũng chính con Bướm lạ này đã đi theo cháu Chương vài lần nữa mỗi khi Chương ra xa bờ! Và từ đó Chương tin là Bà nội vẫn thương Chương
17 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 8787)
Suốt mấy ngày ở Ấn Độ, tôi chẳng biết làm gì. Chuyến phượt như nước đổ lá khoai. Nước người ta rộng lớn quá.
13 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 9921)
Ngày mợ mới về nhà cậu Thị. Người mẹ có bảy tám nếp nhăn trên trán của Đĩnh lắc đầu.
09 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 9088)
Buổi sáng tinh mơ, khi còn cuộn mình trong chăn, tôi và anh vẫn có thói quen trò chuyện rất lâu về kí ức. Anh, đắm đuối nổi nênh mãi với vùng chiêm trũng đất chật người đông
28 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 8242)
không có gì phải vội vã khi nó là quyển sách duy-nhất của cuộc đời. và, tuyệt nhiên không cần phải vội vã khi chẳng có dòng sông nào (có thể) cưỡng nổi một đại dương.
25 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 7911)
Ngay từ lúc lọt lòng mẹ, tôi đã là một đứa con gái mù. Có lẽ do suốt thời gian mang thai tôi, mẹ tôi đã khóc hết nước mắt
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17070)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12277)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19002)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9185)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8361)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 995)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1186)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22481)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14021)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19191)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7907)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8823)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8505)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11073)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30724)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20822)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25519)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22916)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21741)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19800)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18061)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19261)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16927)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16119)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24516)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31963)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34938)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,