ANH TRAI , EM NỢ ANH MỘT LỜI NÓI
Tôi đang loay hoay ở ga Sài Gòn thì có tiếng gọi giật ngược từ đằng sau:- Ê, em trai! Em về đâu?
- Đi xin việc.
- Em có chỗ ở trọ chưa? Anh giúp cho.
Tôi giả bộ ranh ma như người từng trải.
- Có anh ở gần đây đến đón.
Nhưng thật ra có ai đón đâu giữa Sài Gòn ồn ào, xa lạ này. Tôi xách giỏ lại hàng ghế đợi tàu ngồi, anh cũng theo bắt chuyện:
- Em vào Sài Gòn một mình à! Quê em ở đâu?
Tôi đang suy nghĩ mông lung những lời mà người ở quê thường nói trên Sài Gòn cướp bóc, lừa gạt nhiều lắm, ai nói gì cũng đừng tin.
- À, ở gần đây.
Tôi trả lời theo cảm tính. Nhưng thật ra anh nhận ra tôi là người ở đâu mới đến.
Anh kể cho tôi nghe, anh là người Sài Gòn, nhà nghèo, hằng ngày anh chạy xe ôm kiếm tiền mua thuốc cho mẹ già. Khi nghe anh nói, tôi muốn khóc nhưng cố kìm nén lại. Tôi nghĩ đây là một chiêu bài.
- Tôi không đi đâu, tôi rành lắm.
Dường như anh hiểu ý tôi, tôi thấy đôi mắt anh đượm buồn, anh lấy mũ xuống, giọt nước mắt lăn dài trên má.
Từ cửa phòng, anh bảo vệ bước gần lại:
- Hôm nay anh có kiếm được đồng nào không?
Anh cúi mặt!
- Vậy tiền đâu anh mua thuốc cho bác?
Anh lật đật đứng dậy đi thật nhanh mất hút vào dòng người hối hả. Chuông đồng hồ vang lên đúng 6 giờ sáng làm tôi giật mình.
- Giờ anh phải về chăm mẹ rồi lại tất tả ra đi.
Lời chia sẻ của anh bảo vệ làm lòng tôi nhói buốt.
- Anh trai, em nợ anh một lời nói!
HỐI HẬN MUỘN MÀNG
Vào những ngay cuối năm, đường xá, chợ búa rất nhộn nhịp ai nấy cũng hớn hở đua nhau sắm đồ tết. Từ những con đường khắp thị trấn, làng quê đỏ rực cờ hoa, người người vui vẻ.
Tôi được Bố Mẹ mua cho một chiếc xe máy Vision 2016 màu đen mà tôi thích. Tôi là con một và là cháu đích tôn trong gia đình. Không biết phong tục " hở ai đó có gì mới là phải rửa chứ không sẽ bị cũ, bị sét, bị hư " có từ bao giờ. Tôi rủ đám bạn của tôi đi nhậu ăn mừng một trận, ai nấy đều ngà ngà say. Thằng bạn tôi nổi hứng:
- Giờ tụi mình đi tăng hai karaoke hi.
- Ok. Tôi nhiệt tình, nhanh miệng.
Cả bọn đồng ý một cái rụp. Vậy là chúng tôi tiếp tục đi tăng hai. Hát đến khàn cả giọng, bụng ai nấy căng tròn không thể nào nạp thêm được nữa, chúng tôi ra về. Tôi chạy thật nhanh vì đường vắng người. Khi chạy đến khúc cua chợ, thì…"rầm" vỏ lon, chai,... văng tung tóe.
- Ôi! Trời ơi! Tiếng kêu thất thanh.
- Bà đi đứng kiểu gì vậy? Mắt mũi để đâu thế, để trang trí hả? Tôi bực mình, mắng nhiếc một mạch không thương tiếc. Đám bạn của tôi bước xuống xe lại đỡ người đàn bà vừa bị tôi hất tung ra đường ngồi dậy.
Tôi vừa bước đến vừa nói:
- Bà làm trầy xe của tôi hết rồi. Trời ơi xe tôi mới mua.
- Bà xin lỗi cháu, do bà đi lượm nhôm nhựa khuya quá, mắt mũi bị mờ. Xin lỗi cháu. Giọng bà yếu ớt.
- Xin lỗi con mẹ gì, hư xe tôi rồi. Tôi to tiếng.
Vừa lúc đó có một người đàn ông chạy xe lại:
- Dì, dì có sao không, ai... ai đã... đi đứng kiểu gì vậy?
Tôi đứng ngay đó:
- Do bả chứ không phải do tôi, mắt mũi không thấy thì ở nhà đi.
Anh đó dường như nhận ra tôi:
- Mày là thằng Hùng con anh hai Tài đúng không? Mày biết dì này là gì với mày không? Mày gọi bằng ngoại đó.
Tôi đứng lặng người, ú ớ lí nhí như trời trồng. Không biết giấu mặt vào đâu.
Nguyễn Hữu Phú