PHAN TRANG HY - Ấm áp mùa Noel

24 Tháng Mười Hai 201711:59 SA(Xem: 6329)
PHAN TRANG HY - Ấm áp mùa Noel

       Mấy hôm rày, cứ mưa. Trời chớm lạnh. Nhìn đồng hồ đã 7 giờ sáng, thế mà Dao cứ tưởng còn sớm lắm. Hôm nay chủ nhật, dậy từ lâu, vẫn còn nằm trên giường, cô như tự thưởng cho mình chút thảnh thơi. Gác chân trên chiếc gối ôm, cô lại nhắm mắt, tận hưởng thời gian trôi. Cả căn phòng chìm theo con mắt. Cô tự ru mình. Bên tai cô vẳng tiếng nhạc Giáng Sinh. Dù không có đạo, nhưng Dao vẫn thích Noel. Cô tự nhủ gần đến Noel rồi! Cô thấy những mùa Noel chạy theo ký ức, những mùa Noel trôi như những chiếc xe tuần lộc chở ông già Noel phát quà cho con trẻ.

       Những giấc mơ qua, giấc mơ của tuổi thơ, giấc mơ cả trẻ em và người lớn trên thế giới này hát ca mừng an bình đến với thế gian đưa Dao về thời đi học. Biết bao buồn vui, hờn giận, yêu thương cuốn cô vào giấc mộng tuổi học trò. Dao nhớ lại Hàn Ni, cô bạn học cùng lớp thời trung học. Hàn Ni có đôi mắt rất đẹp và hiền. Nhiều đứa khen đôi mắt ấy giống đôi mắt Đức Mẹ. Quả thật, đến giờ, Dao vẫn không thể quên đôi mắt của Hàn Ni. Có lẽ gia đình Hàn Ni theo đạo Thiên Chúa nên cô có đôi mắt đẹp và hiền như thế! Có lần, nhân Noel, Hàn Ni tặng các bạn trong lớp mỗi bạn một thiệp mừng Giáng Sinh do chính Hàn Ni tự làm. Cái quý là ở chỗ đó. Gần 50 bạn trong lớp chớ đâu phải ít. Mà mỗi thiệp mỗi khác, dù cùng kích cỡ, nhưng hình vẽ và lời chúc khác nhau. Dao nhớ lời chúc của Hàn Ni ghi trong thiệp: “Nguyện cầu an bình trong Thiên Chúa!”. Tấm thiệp ấy, Dao vẫn giữ, đặc biệt mỗi lần Noel đến, cô lại lấy ra treo trên cây thông như nhớ lại một thời mộng đẹp thanh xuân.

       Dao lại nhớ những lời đồn đoán về Hàn Ni. Nào là sau lần chúc Giáng Sinh năm ấy, Hàn Ni đỗ tú tài, rồi vào đại học, rồi ra trường. Tưởng Hàn Ni sẽ kiếm công ăn việc làm, xây dựng gia đình, nhưng rồi cô lại đi tu. Và qua quá trình nỗ lực tu tập, Hàn Ni trở thành ma-sơ. Kể từ đó Dao không có tin tức gì về Hàn Ni.

       Rồi Dao lại nghĩ về mình. Gần 30 tuổi chứ đâu phải ít. Mối tình đầu có còn đọng trên môi? Không biết cớ sao mối tình thuở sinh viên lại vụt qua. Dao và Thiết yêu nhau vào 2 năm cuối đại học. Làm sao Dao quên được những con đường thân quen ở Đà Nẵng từng in dấu chân của hai người. Nào là đường Bạch Đằng với nắng nhuộm vàng buổi mai đầy nắng; nào là ly cà phê cóc thơm nồng buổi chiều mưa bên giáo đường chiều thứ bảy; nào là những ly kem mát ngọt giữa cái nóng phố đông. Rồi nào là những buổi học trên giảng đường của đại học Bách Khoa, nào là những lần đi chơi Suối Đá ngắm mây nước Sơn Trà, rồi đi Hội An vào những đêm rằm đi dạo, nghe bài chòi, ăn chè ngắm trăng trên sông Hoài… Tất cả chỉ là kỷ niệm.

       Chợt, điện thoại reo. Vẫn nằm, Dao cầm điện thoại, nhìn, biết đó là Chi gọi.

       “Mi biết giờ mấy giờ chưa? Tám giờ rồi đó! Còn ngủ nướng hả con kia! Nhanh lên, tụi tau đợi mi ở cà phê Cố Quận”.

       “Tau tưởng mấy đứa bay quên tau chứ? Tau dậy đây”.

       “Nhớ nhanh lên nghe! Có cả anh chàng mà bọn tau giới thiệu cho mi đó. Nhớ cho đẹp đẹp đó nghe!”

       Dao miễn cưỡng ừ ừ.

        ***

       Dao vội vội đánh răng, rửa mặt, vệ sinh. Rồi trang điểm, chọn cái váy sao cho hợp với thời tiết. Mất hơn nửa tiếng chứ đâu phải ít. Ngày thường, cũng chừng ấy việc trước khi đi làm, nhưng sao giờ, Dao cảm thấy như đóng kịch. Không đóng kịch là không được. “Quen sợ dạ, lạ sợ áo quần” mà! Mới gặp người lạ lần đầu, ấn tượng để lại cho họ là gì? Bài học sơ đẳng trong giao tiếp như bắt cô phải làm cho trọn vai diễn của mình. Quả thật, trên đời này, một người phải đóng nhiều vai diễn trong những thời khắc khác nhau. Đóng vai cho chính mình, cho quan hệ tha nhân. Không ai có thể đóng thế vai diễn của cô cả. Người ta có thể chỉ nói về cô, bình phẩm về cô. Nói tốt, xấu, hay, dở về cô; chứ không thể thế cô làm chuyện tốt, xấu, hay, dở… Kể cả Chi và mấy đứa bạn cùng cái anh chàng nào đó đang đợi cô sáng nay cũng không thể đóng vai cô. Họ đang đợi cô diễn và đợi cái kết của vở diễn như họ mong đợi. Mà kết cuộc vở diễn như thế nào đây khi cô không thể mường tượng về cái kết của kịch bản. Có thể cái kết như thế này, như thế khác, như thế kia, như thế nọ. Chọn cái kết nào đây? Trong lòng cô, là cô mong cái kết sẽ đến như trong cuộc hẹn. Và rồi, nếu thuận buồm xuôi gió sẽ yên bề gia thất. Liệu cái kết như cô mong, như Chi và các bạn cô mong, kể cả cái anh chàng kia nữa?

       ***

       Rồi cuộc hẹn cũng qua. Những lời chọc ghẹo của Chi và các bạn cũng qua. Chẳng đâu vào đâu cho cuộc gặp với anh chàng nọ. Tự dưng, Dao thấy mình chẳng có tí rung động, một tí tình cảm gì với chàng ta. Hình thức cũng được. Còn tính tình, ai mà biết. Thế nhưng, trực giác như mách bảo rằng Dao và anh ta chẳng là gì của nhau. Và quả thực như vậy. Suốt cả thời gian ở cà phê Cố Quận, họ chẳng nói gì với nhau, chẳng qua nói chuyện để mà nói. Họ không ngượng, không e dè trong trò chuyện. Nói chuyện như thế, chẳng đọng chút gì cho nhau. Kể cả lời nói bóng gió của Chi vẫn chỉ là gió thoảng qua. Chẳng ai thèm nhắc lại. Dao thấy thái độ thờ ơ của anh ta và cô cũng cảm được chính cô cũng có thái độ thờ ơ ấy. Mà đã thờ ơ thì chắc là chẳng cần nhau.

       Lời bài hát vẫn nhè nhẹ. Dao nhẩm hát theo… “Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động/ Làm sao em biết bia đá không đau/ Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng/ Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”.

       Chi đánh thức dòng tâm thức của Dao chìm đắm trong lời bài hát: “Mi, thấy không? ‘Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau’. Còn mi tính sao đây?”. Nghe bạn nói thế, Dao chỉ cười trừ cho qua chuyện.

       Giờ ngồi mở mạng tìm những bản nhạc về Giáng sinh. Bài thánh ca “Hang Bêlem” vang lên nhè nhẹ: “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời/ Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa/ Trong hang Bêlem, ánh sáng tỏa lan tưng bừng/ Nghe trên không trung tiếng hát thiên thần vang lừng”… Bài hát như đưa Dao về thời hơn 2 ngàn năm trước. Dao như thấy hình ảnh Chúa Hài đồng xuống trần vì loài người. Rồi, thấy cả Chúa hồi 12 tuổi đang tranh luận với các học giả Do Thái giáo, thấy cả hình ảnh Người đi rao giảng và chữa bệnh khắp xứ Ga-li-lê. Rồi Dao thấy Chúa bị bắt và bị xét xử, thấy cả khi Người bị đóng đinh trên thập tự giá và cả lúc Người sống lại và lên trời.

     Dao tự nhủ là Noel gần đến rồi! Còn chuyện chi đến thì nó đến, tính làm sao được. Dao không tiếc cho buổi gặp khi sáng. Dù sao cũng được gặp bạn bè. Thế là cũng được chút vui dù là trong chốc lát. Còn giờ phải tiếp tục vui thôi. Phải chuẩn bị chờ đón một mùa Noel nữa thôi.

       ***

       Trong phòng khách, cây thông Noel được Dao chăm chút trang trí. Nào là những quả bóng đủ màu, nào là dây kim tuyến, đèn màu, đặc biệt là những hộp quà, những thiệp mừng Giáng Sinh được Dao đặt ở vị trí thích hợp. Tấm thiệp của Hàn Ni tặng ngày nào vẫn được Dao gìn giữ và treo ở vị trí thích hợp.

       Không biết giờ Hàn Ni ra sao? Đang nghĩ về cô bạn ngày ấy thì có tiếng chuông. Dao ra mở cổng. Trước mắt cô là một ma-sơ. Vẫn đôi mắt hiền và đẹp. Hàn Ni đây rồi! Cô ôm chầm bạn. Cô cười trong những giọt nước mắt mừng vui.

       ***

       Mùa Noel năm nay có khác. Dao đón Giáng Sinh tại nhà Hàn Ni. Có cả anh trai của Hàn Ni nữa. Dao nghe nói anh ấy chưa có người yêu. Dao chỉ biết lòng mình an vui trong không khí Giáng Sinh đầm ấm. Một mùa Noel ấm áp đầy tình yêu thương lại về!

Tháng 12/ 2016

Phan Trang Hy

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 9736)
Theo làn sóng tị nạn gia đình tôi lưu lạc sang Montréal mà sau này mỗi khi viết về quê hương thứ nhì của mình thì tôi quen gọi là thành phố tuyết.
09 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 9060)
chiều nay, cô Trâm gọi điện thoại kể rằng: thằng-nhóc nó bảo tiền của chị Trang cho rất quý, bắt Mẹ đưa đi mua một đôi giày.
04 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 15448)
Một bầy chim én vừa tung cánh vào trời xanh vừa tự hào chíu chít:/Phía dưới bao người đang ngóng đợi chúng ta, những sứ giả của mùa xuân mang niềm vui đến muôn nhà.
02 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 10616)
Cuối cùng thì thằng bé cũng ăn xong bữa sáng và chạy ra vườn với con Bin. Vợ anh cho đường vào ly cà phê và đẩy tới tận chỗ anh ngồi, nói bâng quơ:
25 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 10385)
Chúng tôi là loài cá sặt, thuộc vùng nước ngọt miền Tây ruộng lúa ngày nào! Thật tình ra, giữa hai gánh họ cá sặt và cá rằm nơi sông rạch miền Tây từ hồi còn lúa mùa
21 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 9061)
Đấy là những lúc ngôn ngữ giao thoa với thân xác và tâm hồn, bỗng dưng thấy xác mình muốn nói thành lời. Bỗng nhiên hồn mình thấm đẫm những thanh rung của ngôn ngữ.
14 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 9479)
đã qua được con dốc cận-tết khi mà mọi thứ đều thôi thúc và túi tiền thì “lục đục” chẳng đâu vào đâu cả trong cái thời điểm ấy. đến nay thì mọi thứ gần như tạm ổn
11 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 9290)
Rồi mọi chuyện cũng qua đi khi em theo gia đình em về Đà Nẵng sống. Thế là xong một mối tình không có một lời yêu thương nào.
25 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 10582)
“Ông Bỗ chết rồi!”. Mẹ tôi loan cái tin ông anh chồng chết với vẻ mặt tỏ ra nhà có đám. Bố tôi bần thần, rồi hỏi: “Thằng Bộ có gọi con Xít về không?”.
19 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 10713)
Đã qua nhiều mùa xuân và đón nhiều cái Tết, cũng như nhiều người cảm nhận: tôi thấy không khí của Tết rõ nhất vào thời khắc chuẩn bị cho Tết
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17040)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12257)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18988)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9171)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8340)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 609)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 980)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1171)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22464)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14001)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19178)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7897)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8815)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8499)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11063)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30715)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20817)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25512)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22911)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21732)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19788)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18056)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19254)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16922)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16115)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24507)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31956)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34935)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,