VĨNH QUYỀN - Sói Hoàng Hôn

24 Tháng Mười 20189:41 SA(Xem: 5497)
VĨNH QUYỀN - Sói Hoàng Hôn

Chuyến khảo sát hai tuần kết thúc bằng cuộc họp đoàn bên lửa trại. Nói đoàn theo thói quen chứ nếu không tính con chó săn thì chỉ có anh và Katy nhà nghiên cứu động vật hoang dã đến từ Úc. Ông tiến sĩ lâm sinh phía Việt Nam hai hôm trước đi Nam Phi dự hội thảo. Nài Y Bham từ trưa đã ngược suối tìm voi chuẩn bị trở về xuôi sáng mai. Mỗi lần đoàn dừng chân Y Tun được thả vào rừng với xiềng sắt kiềm chế tầm bước hai chân trước.


Chẳng có gì nhiều để nói đối với một chuyến khảo sát thất bại. Cho đến ngày cuối của kế hoạch, Katy và mấy cái bẫy ảnh của cô đã không “chộp” được con sói-đỏ-Việt-Nam nào, ngoài những dấu chân tản mạn hiếm hoi của chúng. Còn anh chỉ là gã dẫn đường kiêm phiên dịch hợp đồng thời vụ, không can dự các thứ tài chính hay đề tài khoa học.

Vàng rơm, vàng nâu của tóc, của da dẻ đàn bà Úc, vàng lấm tấm đen bộ lông óng mượt của con chó đang chuyển nhẹ khi sẫm khi sáng theo ánh vàng hổ phách chập chờn của lửa và vàng chanh của trăng phối thành bức ảnh gam vàng hoang dã trong trí tưởng anh. Những ngón tay khẽ co duỗi nhưng anh gần như bất động, máy ảnh nằm im trong túi da đặt trên đùi. Anh biết sẽ không có được bức ảnh đang có trong đầu vì mọi thứ lung linh đẹp đẽ trước mắt sẽ khác đi sau tiếng click bấm máy.

Ý nghĩ đó dẫn anh đến một ý nghĩ khác, là không biết Katy giữ lại hay đã xóa clip hôm qua.

Chiều hôm qua, nài Bham chuyển vị trí một trong số các bẫy ảnh mà không báo Katy. Anh ta đặt nó hướng ra suối, buộc thêm túi muối vào gốc cây sát bờ, nơi phát hiện dấu chân thú uống nước. Có lẽ Bham hy vọng góp phần ghi nhận sự tồn tại của loài sói đỏ được cho là tuyệt chủng. Thế rồi sáng nay, sau bữa điểm tâm, Katy và anh kiểm tra kết quả ngày làm việc cuối cùng. Hai người chết ngây khi thấy máy bẫy trúng trường đoạn “cô chủ” tắm suối, phơi mở thân trần trong ráng chiều rực rỡ. Katy ngượng đến không thể phản ứng gì nên anh chủ động tắt bụp màn hình, nói vu vơ vẫn không thấy sói đâu, rồi bước ra khỏi lều, châm thuốc hút.

Nếu có cơ hội trở lại, tôi mong được ông giúp đỡ, như ông đã làm rất tốt trong nửa tháng qua.

Katy nói bằng giọng vừa như biết ơn vừa như có chút gì cố tạo không khí cần thiết cho một buổi tối làm việc. Anh gật đầu, hàng ria mép dày rậm hơi giãn ra và cong lên theo cái cười mỉm xã giao.

Không bị trở ngại ngôn ngữ trong tác nghiệp, ông đúng là mẫu người các đoàn khảo sát quốc tế cần đến. Katy nói rồi hỏi thêm anh học tiếng Anh ở đâu.

Đại học. Anh đáp nhát gừng trong khi nghĩ thầm cô không thể biết những con chữ ấy nhọc nhằn thế nào và đồng thời ý nghĩa thế nào với tôi đâu.


Ngọn lửa trại bắt đầu yếu dần, mềm ẻo như mảnh lụa chấp chới cố bay lên. Tiếng đập cánh của con chim lớn ngái ngủ trong lùm cây gần đó và bản hòa tấu the thé giữa dế, tắc kè, và ve rừng chung quanh cũng đang lúc cao trào làm tăng bầu không khí trầm lắng giữa hai người. Và vẻ mặt chờ đợi thật thà đến tội nghiệp của Katy khiến anh phải hắng giọng, nói đôi điều. Rằng anh bắt tay vào việc học gần như ngay những ngày đầu trở lại đời thường sau mười năm làm lính trinh sát vùng biên với một mảnh pháo cắm trong đầu.

Giờ nó vẫn ở đây. Anh vỗ nhẹ vào vùng chỏm.

Gương mặt Katy biểu hiện sự chia sẻ bất lực. Điều đó nhắc anh nhu cầu nghe chuyện đêm khuya của cô. Anh hắng giọng: Thứ đầu tiên tôi thấy khi tỉnh lại là một bóng trắng ngồi cạnh chân giường. Nó phát ra liên tục những lời rì rầm như cầu kinh. Khi đường nét rõ dần, tôi nhận ra mình đang ở trong quân y viện, và bóng trắng trước mặt là cô y tá trẻ trong bộ đồng phục đang đọc sách. Cô cho biết tôi đã hôn mê hơn một tuần, đến nỗi cô có thể vừa canh chừng cái xác sống là tôi vừa tranh thủ ôn thi tiếng Anh lớp đêm mà không bị nhắc nhở. Không ai nghĩ tôi có thể sống sót. Họ gọi tình trạng của tôi lúc ấy là gì nhỉ?

HoangDang

Katy nói một cụm từ nào đó nhưng anh lắc đầu không hiểu. Cô giải thích, cuối cùng cũng gợi ra được một khái niệm chuyên môn ngành y. Anh thốt lên bằng tiếng Việt: À chết lâm sàng.

Anh trở lại câu chuyện: Cô y tá hỏi tôi biết tiếng Anh không, tôi bảo có học một ít thời trung học, giờ quên gần hết. Cô cười kiểu trẻ con, khoe ảnh chụp cả lớp vào dịp bế giảng khóa trình độ A trước đó. Tôi lặng người khi nhận ra cô giáo chủ nhiệm...

Katy hơi chồm tới trước: Người yêu?

Anh gật đầu: Ngay khi có thể tự đi lại là tôi ghi danh lớp tiếng Anh. Tôi hồi hộp, nôn nóng gặp lại người yêu thời trung học, tâm trạng căng thẳng như trước giờ nổ súng. Nhưng tôi nhận ra trong mắt người đàn bà đã có gia đình và hai con ấy tôi chỉ là kỷ niệm đáng yêu thời hoa niên. Không cưỡng được sức hút quá khứ, tôi nhận lời đến nhà cô ăn cơm tối như người đồng hương trên đất khách. Mỗi lần như vậy tôi phải chơi cờ với anh chồng nhạt trong khi chờ cô nấu nướng. Vừa sau lễ mãn khóa thì kết quả giám định y khoa về tới. Tôi ra quân như một thương binh. Bỏ lại mối tình buồn sau lưng, tôi tìm sự thay đổi giữa một Sài Gòn náo nhiệt. Nhưng bằng cách nào đó, cái lớp đêm mùa mưa Tây Nguyên ấy đã đánh thức niềm yêu thích Anh ngữ trong tôi. Sau bốn năm đại học, tôi quay về Tây Nguyên để rồi biết cô ấy đã không còn ở đó.

Anh dừng lại, châm thuốc. Katy nhìn gương mặt anh rắn rỏi âm thầm sau làn khói, hài lòng được người đàn ông kín tiếng chia sẻ chuyện riêng tư. Cô nghiêng người lấy chai whiskey khỏi ba-lô, rót hai ly. Anh nhắp rượu, nói cám ơn, và thầm mong cô không hỏi tiếp làm thế nào anh thuộc rừng như thuộc bàn tay mình. Nhiều người vẫn hỏi vậy khi đồng hành với anh. Không thích nói dối, nhưng anh cũng không muốn nói thật trong trường hợp này, rằng anh vốn là thằng con hoang của rừng. Những năm làm phó giám đốc lâm trường anh đã góp phần làm cho rừng nghèo đi, và trước đó, khi còn là lính trinh sát, anh đã giết bao nhiêu là thú để cải thiện bữa ăn đơn vị, kể cả loài chó lông đỏ mà Katy đã bay từ Úc sang để ghi nhận sự tồn tại của chúng.

Katy định tiếp tục câu chuyện thì dừng lại bởi tiếng khịt mũi của con chó. Đang nằm kê mõm lên hai chân trước nó nhổm dậy, mắt long lanh bắt ánh lửa, mũi hếch cao hướng đầu nguồn. Dường như mùi hương trong không khí chưa đủ xác tín, nó dịu xuống, nhưng vẫn đứng với cái đuôi dài dựng cong.


Nó chưa đẻ lứa nào, phải không? Katy chuyển câu chuyện từ ông chủ sang con chó.

Anh gật đầu, biết cô có thể đọc được tiểu sử con thú qua vẻ ngoài và những biểu hiện của nó.

Ông gọi nó “Lài”, nghĩa là gì vậy? Katy hỏi và nêu lý do: Tôi biết người Việt đặt tên người, tên thú phần lớn gắn với ý nghĩa nào đó.

Đúng vậy, nhưng với con Lài này thì tôi không chắc. Tên nó được đặt bởi chủ cũ, một người Mông Lai Châu đi kinh tế mới Tây Nguyên, lúc ấy nó vừa được ba tháng tuổi. Tôi đoán Lài là cách nói trại âm Lai, chỉ chung giống chó phối giữa chó săn của đồng bào dân tộc và chó rừng.

Ngừng một lát, anh thêm: Giống này giờ hiếm gặp, như cô biết, chó rừng gần như đã tuyệt chủng.

Con Lài vẫy đuôi, mũi hướng thượng nguồn, hít lấy hít để, rồi rít lên bồn chồn.

Chắc nó đánh được hơi voi Y Tun đang về. Anh nói.

Katy nhìn con Lài, lắc đầu: Tôi nghĩ nó bắt được mùi đực, nhìn giữa hai chân sau của nó thì biết, đang cuối xuân mà, bắt đầu mùa động dục loài chó.


Anh không nhìn con chó mà nhìn vào Katy, nghĩ thầm cô biết không, tôi không là chuyên gia nhưng nhìn cũng biết đã lâu cô không làm chuyện ấy. Sau đó anh chuyển đề tài: Hôm họp báo ở Buôn Mê Thuột, khi cô nói đến cụm từ “dã thú hoàng hôn”, nếu không có chữ chạy trên màn hình, chắc tôi nghĩ mình nghe nhầm và không tự tin khi phiên dịch.

Vậy hả? Katy bật cười, giải thích: Sói đỏ hoạt động tích cực nhất vào thời gian hoàng hôn nên các nhà khoa học dùng hình ảnh đó để định danh.


Các nhà khoa học lãng mạn chán. Anh nói rồi hỏi: Cô cũng lãng mạn?

Katy cười khẽ: Ồ, tôi không biết nữa.

Uống cạn phần rượu còn trong ly, cô đứng lên, nói còn tiếc con suối, muốn được tắm một lần nữa trước khi rời khỏi chỗ này. Anh không bình luận gì, châm điếu thuốc mới.

Canh chừng cho tôi nhé? Katy nói khi quay lưng đi về phía bờ suối cách chỗ anh chừng ba bốn bước chân. Sau một thân cây, cô thong thả cởi áo, đặt lên phiến đá. Bóng trăng vỡ tan khi cô nhúng chân xuống dòng suối. Đến chỗ mực nước lên quá bầu ngực, Katy quay lại vẫy anh.

Cám ơn. Anh đáp nhưng ngồi tại chỗ tiếp tục hút thuốc.

Nước mát lắm, xuống tắm đi. Katy lại khuyến khích.

Lần này anh chậm rãi nói: Cô biết không, từ lúc lên mười tôi đã không cởi áo trước phụ nữ, kể cả mẹ tôi.

Thật sao? Katy ngạc nhiên và không biết phải nói gì thêm với một chuyện không thể lường trước.

Anh ném điếu thuốc hút dở vào bếp khiến ngọn lửa bùng lên một chút, nói chậm rãi: Trong chiến tranh không tính được bao nhiêu người bị dính bom napalm, nhưng mỗi Kim Phúc được thế giới biết đến, trở thành đại sứ thiện chí UNESCO. Tôi kém Phúc hai tuổi nhưng chúng tôi bị lửa lân tinh đốt cùng năm, 1972. Vấn đề là Nick Út phóng viên ảnh của AP có mặt đúng thời điểm Kim Phúc cháy, còn tôi và hàng nghìn người khác thì không…

Im lặng cho đến khi Katy dịu dàng lên tiếng: Không sao đâu, cởi áo và xuống đây với tôi. Ánh trăng và ánh lửa, bóng lá và cả bóng nước sẽ làm dịu mọi hình ảnh dữ dội, đau đớn nhất trên đời…

Katy khẽ run dưới mặt nước khi vuốt ve những vết sẹo trên người anh, như lặng lẽ đếm bằng những ngón tay của cô.

Trên bờ con Lài lại lên cơn lẩy bẩy, rít nhắng một hồi rồi phóng vụt theo mùi đực phía thượng nguồn.

Anh quay người gọi vói theo con chó đã biến mất nhưng Katy đã ôm chặt anh thì thầm: Hãy để nó tự do…

Đúng lúc ấy tiếng tru dài hào sảng cất vang trong đêm.

Nó đấy! Anh kêu lên.

Katy tựa đầu vào vai anh khép mắt lại: Ừ, sói hoàng hôn…

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Ba 20244:34 CH(Xem: 233)
Người lính, ba lô trĩu vai, cắm cúi đi trong đêm.
04 Tháng Ba 202410:08 SA(Xem: 183)
Tôi gửi theo cái muỗng trả lại cho con gái tôi như lời hứa 27 năm về trước. Vật đó có thể thay cho sự có mặt của tôi không? Tôi không biết.
28 Tháng Hai 20249:43 SA(Xem: 129)
Ở nơi đâu mà núi chẳng cựa mình…
10 Tháng Hai 20248:41 SA(Xem: 507)
Vậy mà mùa xuân đã về rồi. Mùa xuân của những ngả đường cỏ non, của những ngày khởi đầu nhung lụa, của những đợt khói hương thơm ngát trong đêm Giao thừa,
27 Tháng Giêng 202410:13 SA(Xem: 389)
Dưới ánh trăng rực rỡ và đỏ như màu của máu ai, tôi thoáng thấy gương mặt em thảng thốt, vói theo cùng tiếng nhạc như một lời oán trách trăm năm.
15 Tháng Giêng 20248:59 SA(Xem: 541)
Sau mùa đông năm đó, nàng đã không quay lại KAUST.
09 Tháng Giêng 202410:11 SA(Xem: 457)
Khi anh ngẩng mặt lên thì trời đã sáng rõ. Cả bầu trời như đang cất mình lên cao cao mãi và những tia nắng đầu tiên của một mặt trời da cam rực cháy chiếu thẳng vào mắt anh.
31 Tháng Mười Hai 20235:08 CH(Xem: 330)
Tôi đi đâu xa, mỗi lần trở về Hưng Mỹ không theo đường đò dọc, mà theo đường bộ,
25 Tháng Mười Hai 20232:21 CH(Xem: 464)
Đó là nỗ lực cuối cùng má tôi làm để chấm dứt cái cảnh ba nằm bên má mà hồn vẫn hướng về nơi dòng sông miên man chảy.
20 Tháng Mười Hai 20239:28 SA(Xem: 365)
Ở nhà quê không thứ gì có thể so sánh được với chữ. Tiền bạc, của cải, ruộng cả ao liền...
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16703)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 11969)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18744)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 8940)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8008)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 417)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 756)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 981)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22284)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13822)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19050)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7736)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8634)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8342)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10886)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30528)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20707)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25300)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22779)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21556)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19611)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17923)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19109)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16789)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 15987)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24313)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31733)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34784)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,