TRẦN THÚC HÀ - Con đĩ

30 Tháng Mười 20189:55 SA(Xem: 6179)
TRẦN THÚC HÀ - Con đĩ

Phố trầm! Năm 1982.

Ngày trước nơi đây là một thung lũng ven rừng sâu, nhánh của một con đường chiến lược thời chống Mỹ chạy ngang qua đây rồi đi mãi vào Nam, nay đã hoang dại, lụi tàn vì gió mưa xói mòn. Mấy năm trở lại đây, khi nghề đi kiếm trầm trở thành một nạn dịch, thì nơi đây là chỗ dừng chân cho hàng ngàn con người đi cướp phá tài sản của rừng trước khi lao vào rừng sâu hay trở về xuôi, đã mọc lên hàng trăm lều quán. Lều quán chứa bán đủ thứ, từ hạt muối, cái kim sợi chỉ, cho đến bia rượu, thức nhắm cao cấp, cờ bạc sát phạt nhau và một lũ gái điếm kiêm chủ quán ngang nhiên hoạt động – một tệ nạn gây nhức nhối cho chính quyền.

Vào đêm, phố trầm thường tĩnh mịch ít khách. Vài chiếc quán, đèn dầu leo lét chuẩn bị cho hàng ngày mai. Mươi tốp đi trầm ở lại, đợi hôm sau vào rừng sâu. Họ túm tụm ba người một, mắc võng trên thân cây lớn, hoặc vơ lá làm ổ nằm ngủ. Mấy tay lái trầm đón hàng về muộn, chúng nghỉ đêm, tìm gái.

Thùy Chi dọn dẹp quán xá của mình rồi đóng cửa. Đêm nay cô không có khách hẹn đến chơi. Bọn lau hau cô lười đón. Ai đến với cô phải ngã giá trước, bần tiện lắm cũng năm ngàn. Không có khách cô cảm thấy nhẹ nhõm, khoan khoái.

Trăng mười bốn đổ vàng xuống cánh rừng. Một con suối nhỏ uốn khúc rì rào trôi nhẹ, làm trăng vỡ ra ngàn vạn mảnh lấp lánh. Thùy Chi lần theo suối, cạnh quán. Thùy Chi chọn một khoảng trống đầy trăng để tắm. Cô cởi áo quần ném lên một tảng đá. Ánh trăng chếch chếch mơn man trên đôi má mịn, cái mũi dọc dừa càng thêm thanh tú. Đôi mắt chìm trong ánh trăng càng sâu thẳm cuống hút. Cô cởi áo lót, ánh trăng tràn xuống đôi vai thon lẳn ngọc ngà. Ánh trăng tràn trên hai bầu vú trắng ngần nhô cao như ánh ban mai rực rỡ chiếu rọi lên hai mỏm núi, đầy sức sống của mùa xuân. Cô đưa tay xoa nhẹ lên hai bầu vú mát rượi, mịn màng như sa tanh, nuốm vú nho nhỏ hồng lên. Cô vục nước lên ngực. Nước mát quá. Hai bầu vú khẽ giần giật. Hai tay cô vội khoanh lại, khép chặt bộ ngực đẫy đà như e thẹn với vừng trăng đang nhìn cô. Một chút e ấp trôi qua, cô cởi luôn quần lót. Một thân thể nõn nà cùng với cái khe vàng phơi bày trước ánh trăng. Cô té nước, ánh trăng với dòng nước mơn man trên tấm thân trần truồng của cô.

Đêm yên ả, trăng sáng. Cô đến bên một tảng đá lớn, tay gối đầu nằm ngửa mơ màng nhìn trăng. Đôi chân thon thả hơi co lại, duỗi xuống dòng sông, thỉnh thoảng cô chao nhẹ cho những giọt nước bắn lên bộ đùi trắng mịn, khép hờ không một vết. Cảnh vật mơ màng, đưa cô về bốn năm trước.

Hồi đó cô tròn mười bảy tuổi, đẹp rực rỡ, tính nết thùy mị, nhưng hay mơ mộng. Từng lũ con trai theo đuổi cô với với một nỗi thèm khác tầm thường. Cô cảm thấy khó chịu và thường hay lẫn tránh. Vì thế, người ta bảo cô kiêu kì rồi sinh ra ác cảm với cô. Một đêm trăng cô cùng một nam sinh viên về thực tập ở trường cô – cô đang học cuối cấp Ba – dạo chơi. Hai người mến nhau từ tháng trước. Khi ngang qua một hàng cây, ven sông, họ dừng lại thổ lộ tình yêu. Người con trai đặt một chiếc hôn nóng bỏng trên môi cô thì có tiếng nhiều người thét lên: Bắt bọn hủ hóa đồi trụy. - Cái thời mà trai gái bên nhau chỗ vắng người đều là bất chính, đồi bại. - Tốp người ùa đến. Dẫn đầu là tay bí thư chi đoàn phường đã từng theo đuổi cô và bị cô từ chối. Ngơ ngác một giây rồi hai người bỏ chạy. Nhưng đám đông đã nắm được tay Thùy Chi. Chúng cười ha hả: Con Thùy Chi làm đĩ!

Cô nấc lên xấu hổ khi nghe nhiều tiếng tục tằn, man rợ của bọn hủ lậu đắc chí gán cho cô. Về nhà, cô khóc mấy đêm liền và ròng rã một tháng trời cô không ra khỏi nhà bởi người ta bêu rếu cô khắp nơi, nào là trần truồng bên bờ cây, nào là vừa chạy vừa mặc quần. Đau đớn tủi nhục vây hãm cô. Cô mặc cảm, buồn chán với quê hương, với người bố dượng luôn gợi dục, giờ hất hủi mắng đuổi, cô bỏ nhà ra đi. Đến nơi xứ lạ chẳng ai thân quen. Đói. Bọn đứng đường mách nước cho cô, cô trở thành gái làm tiền từ đó. Rồi tháng ngày trôi qua trong vũng bùn nhơ nhuốt ấy, cô bổng nhận ra thân thể mình có sức hấp dẫn: kỳ lạ thay, bộ ngực của cô càng cao nhọn hơn, đẹp hơn cả cô gái trinh đang độ tuổi nở nang. Cô trau dồi son phấn. Chẳng mấy chốc tiếng đồn về cô có sức hấp dẫn, đã nhìn thấy một lần thì không thể không tìm cách chung đụng với cô khắp đó đây. Cô mua được một cái quán giải khát bên đường. Cô đặt cho tấm thân mềm mại quyến rủ một đêm hai mươi ngàn. Càng về sau, tấm thân của cô càng lên giá. Dân buôn lậu cở lớn, những tay anh chị ném tiền qua cửa sổ, bọn thụt két mới đủ sức lao vào với cô. Rồi thì chiếc quán bên đường, một đêm năm ba chục ngàn đối với cô chẳng xứng. Cô chọn loại sộp hơn: những thuyền trưởng viễn dương, những thầu khoán cở lớn sống với họ mươi ngày nửa tháng, ăn ở những khách sạn sang trọng, nhận một phi vụ vài ba trăm ngàn cho gọn. Chưa có khách sộp tiếp theo thì cô trở về chiếc quan bên đường. Lập tức đủ hạng người ra vào. Kè mua dâm, người mách mối ngã giá. Riêng bọn quyền hành mang chất lưu manh vào quán cô hoạnh họe dăm ba tiếng để kiếm ăn. Biết thóp, cô cho chúng ăn uống hết cỡ. Có nhiều đứa mới đứng dậy đã nôn thốc nôn tháo tràn quán. Bọn cặn bã đứa thì cô ban phát, đứa thì cô róc xương, xách tai chúng vậy mà chẳng đứa nào dám động đến cô, bởi chúng sợ lẫn nhau. Nhưng cũng có khi anh xe thồ quen mặt, thường chở cô đi đây đó suốt ngày không chạy được một chuyến nào, mà vợ con ở nhà đang trông đợi tiền kiếm được của chồng, cô biết, cô cũng giúp cho anh ta tiền đủ để mua vài ngày gạo.

Pháp luật là thượng tôn, không dung cô. Nhờ có kẻ bảo kê trong nội bộ báo tin, cô nhanh chân, cái gì mang đi được cô cho vào túi xách và lẫn trốn đến phố trầm, nơi dung nạp dân tứ chiến được che chở bởi những cánh rừng bạt ngàn.

Phố trầm giữa hoang vu, biệt lập, man rợ. Ở đây không có cảnh sát, chỉ có luật rừng, bắt được kẻ trấn lột của nhau thì bị đánh hội đồng, có động phải báo cho nhau, gặp công quyền thì phải cùng nhau giải cứu. Vi thế, bao lần Quản lý thị trường, Công an trật tự một tổ ba người không dám vào phố trầm. Thùy Chi đến phố trầm, cô được đón tiếp như một món hàng đặt biệt và cô cũng nhanh chóng nhập cuộc. Dân phố trầm đủ hạng. Có những đứa tháng trời không cạo râu, tóc tai bờm xờn như con đười ươi cô cũng chấp nhận. Các tay anh chị thú vật ấy vừa vung tiền vừa kiêu hãnh khoe khoang là được chà xát trên tấm thân mềm mại của cô. Cô kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng nghĩ lại cô cảm thấy nhục, đau đớn, thân thể như một quả bóng, kẻ nhồi người nặn sình lên xẹp xuống ê chề. Ra đường lắm kẻ rủa, đành phải dơ mặt chai lì. Nhiều đêm nước mắt tràn gối. Trong giấc ngủ thì chập chờn, nơm nớp bị truy quét. Rồi còn cả ngày mai, khi về già, khủng khiếp gì bằng kẻ cô đơn. Gác tay lên trán mà suy nghĩ mình đâu phải đứa hư hỏng. Cô được ăn học, ước mơ thành cô giáo, cô có sức lao động, cô say mê thiết tha với cuộc sống. Nhưng sao cô lại khốn khổ như thế này? Khốn khổ đến mức mấy năm qua cô chỉ biết đến lừa lọc, đê tiện và chai sạn. Ôi, đêm nay bên bờ suối với ánh trăng tươi mát cho cô khao khát cuộc sống lành mạnh của một con người: một tiếng nói ân tình, một người thương yêu, một mái nhà êm ấm. Rồi cô tự hỏi bây giờ làm lại cuộc đời có muộn không? Chắc là gay go, chứ không muộn. Cô sẽ tìm đến một nơi xa lạ, chẳng ai hay để quên đi những quá khứ tủi nhục, những căm ghét chứa chất trong lòng. Cô sẽ lấy chồng. Một người tù chẳng hạn, miễn là họ thành thực yêu cô. Cô sẽ sinh con đẻ cái, có một gia đình hạnh phúc…

Thùy Chi đang say sưa với những ý nghĩ tốt đẹp thì có một bóng người… Thùy Chi đứng phắt dậy, vơ vội áo quần.

Bóng người ấy là thằng Mạnh Phi, nhân viên quản lý thị trường. Hắn được lệnh cùng nhiều đơn vị phối hợp lên phố trầm truy quét. Hắn biết Thùy Chi có mặt trên này. Hắn thuộc loại máu dê có nòi. Hắn tính đêm nay lần đến quán Thùy Chi với một cái giá phải dày vò cho được Thùy Chi. Hắn đến, nhưng quán vắng tanh. Hắn thạo nghề trinh sát, hắn tìm quanh và lần trở ra bờ suối. Khi hắn thấy Thùy Chi trần truồng, lồ lộ bên dòng suối dưới ánh trăng, hắn toan lao tới vồ lấy cái thân thể ngồn ngộn trắng ngần ấy. Nhưng hắn kìm được, nuốt nước bọt ừng ực. Lê la trong các quán nhậu, hắn từng nghe đồn Thùy Chi là một cô gái tuyệt đẹp khi cô ta trần truồng thì không có một thân thể nào hấp dẫn bằng. Bây giờ không phải nghe mà thấy. Thùy Chi không mảnh vải che thân, nằm ngả trên một tấm đá phẳng, bộ đùi trắng phau, khép hờ. Chao ôi! Bộ ngực nhô lên phập phồng… Hèn chi khách chơi kháo nhau có mất hàng chục nghìn mà được chà xát trên cặp vú ấy cũng đáng giá. Hắn cố nén cơn cuồng vọng để ngắm cho no mắt, cho đã cơn thèm khát, cho đến lúc máu trong người hắn trào ra thân thể. Như một con mèo, hắn rón rén từng bước đến bên tảng đá thì Thùy Chi nghe tiếng động khẽ, nhỏm dậy. Biết con mồi sắp tuột tay, hắn phóng đến như một mũi tên, ôm ngang lưng Thùy Chi. Bất ngờ một phút, rồi Thùy Chi trở về trạng thái thường gặp, cô thản nhiên hỏi:

- Anh là ai? Liều lĩnh thế - cô vừa nói vừa đẩy hắn ra.

- Anh đây…Anh đây. Cho anh. Anh đây… Hắn nói lắp bắp hổn hển.

- Anh muốn gì đều được thỏa mãn, nhưng ngã giá trước.

- Anh Mạnh Phi đây. Anh sẽ trả cho em một cái tin có giá trị hơn cả vàng bạc: giúp em trốn thoát trước đêm nay. Sáng ngày mai lực lượng liên ngành sẽ truy quét phố trầm. Thùy Chi bỗng giật mình khi nghe đến cái tên Mạnh Phi. Hắn vừa dâm, vừa đểu. Hắn xuất hiện là có chuyện không hay rồi. Thùy Chi xô mạnh vào ngực hắn trong lúc hai tay hắn đang sờ mò trên thân thể cô. Hắn bật ra, rơi xuống suối. Hấn lóp ngóp bò lên. Giờ thì hắn phát khùng, hắn lao vào như một con chó dữ. Thùy Chi vừa lùi vừa thét lên để đánh động cho phố trầm đến cứu: Có cướp! Có cướp. Cứu với...

Thấy không xong, hắn bèn tháo chạy. Hắn còn đe Thùy Chi: Rồi mày sẽ biết tay tao!

Tuy là cánh buôn gian bán lận, rượu chè cướp bóc nhưng ai đã đến p[hố trầm này phải tuân theo luật: có động thì phải báo, có nguy thì phải cứu. Khi nghe Thùy Chi kêu cứu, hàng quán đổ ra, người đang nằm ngủ cũng xô đến. Thùy Chi kể lại cho mọi người nghe về tên cô hồn. Một gã đàn ông tóc xõa kín tai, mặt nhọn hoắt, đĩnh đạt lên tiếng: Có chuyện xui rồi. Tẩu ngay!

Sáng hôm sau phố trầm không còn một bóng người. Thùy Chi biến lúc nửa đêm, sau khi tìm đến người quen, gửi ít tiền về cho mẹ.

Giất mộng đẹp tan biến. Cái bộ mặt thằng Mạnh Phi cứ ám ảnh cô. Thằng ấy đã thù ai người ấy khó sống nổi. Thùy Chi tìm đến một thành phó lớn, tột đỉnh của xa hoa. Cái nghề làm đĩ ở thành phố này cũng có nhiều đẳng cấp. Cô phải học biết tránh né, biết mua chuộc, biết bọn môi giới, biết tìm bọn bảo kê, biết ngón nghề đào mỏ. Nửa năm sau cô trở thành một con đĩ có giá. Khách của cô là loại xe đen, xe trắng thượng hạng. Loại đi xe hai bánh cô không tiếp. Và dưới tay cô có vài em út. Cô mang nhãn hiệu mới “Tiểu thư Bồng lai”.

Một đêm đón một thằng khách thượng hạng, quen mặt. Hắn bước vào loạn choạng hơi men, người nung núc những mỡ. Hắn ném một xấp bạc giá trị bằng ba cây vàng. Rồi hắn trần truồng ngạo mạn:

- Này con đĩ, ngần ấy tiền thỏa mãn chứ?

Thùy Chi vẫn giữ được kiểu cách ngón nghề của mình nũng nịu đáp:

- Em cảm ơn ông. Chừng ấy đối với ông có đáng giá gì. Em nghĩ tính ông hào phóng, thêm chút nữa cho xứng danh.

Hắn ném thêm một ít tiền nữa. Nhưng hắn bắt Thùy Chi làm một con chó liếm khắp thân thể hắn.

Nỗi nhục của con người trỗi dậy trong lòng Thùy Chi, cô thét lên: đồ khốn nạn và ném xấp bạc rồi dang tay tát thẳng vào mặt hắn. Năm ngón tay in rõ trên mặt nung núc thịt của hắn. Hắn loạn choạng lao tới. Mấy cô đàn em của Thùy Chi cũng xông vào cứu chủ. Mãi, người lái xe của hắn vào dìu hắn ra mới yên.

Thùy Chi ngồi bệt xuống sàn nhà lát gạch hoa vừa thở hổn hển vừa nhìn đống chăn nệm ngổn ngang với những xấp bạc tung tóe khắp phòng, Thùy Chi gọi đàn em đến:

- Động ổ rồi! Thằng cha ấy sẽ cho bọn tay chân đến đập phá để báo thù. Nhặt số tiền thằng cha ấy trả cho chị, chia nhau rồi mỗi người đi mỗi ngả.

Vài tháng sau, Thùy Chi tìm đến một vị dược sĩ cao cấp đặt một liều thuốc. Cô phải trả cho hắn tám lạng vàng và trước đó ngủ với hắn một đêm.

Nhận được hàng, cô đi về phía vường hoa, gần một bến xe đò. Từ trưa đến chiều mà cô chưa bắt được khách. Đói. Cô mua một chiếc bánh mì kẹp thịt ngồi xuống ghế đá, cạnh một gốc cây lớn nhai cho qua bữa và quyết tâm chờ đợi để thí nghiệm với ý nghĩ: già trẻ, sang hèn, thui chột gì cũng được, miễn là thằng đàn ông đi tìm điếm. Hạng ấy đối với cô không chút thương xót. Chúng nó là loại đểu giả nhất. Lai lịch của chúng nó là bọn cặn bã, trộm cướp trong các ngõ ngách, mọi nơi, trên dưới. Hàng trăm thằng đàn ông mằn trên bụng cô đều như thế cả. Phải cho chúng nó không còn sinh con đẻ cái, không còn cái thói xem phụ nữ như là súc vật và quyết tâm rửa thù cho đời cô… Một gã đàn ông trạc tứ tuần, lực lưỡng đang đi bắt mồi làm ngắt dòng suy nghĩ của cô. Thùy Chi ném xéo khóe mắt và xong ngay: về nhà riêng của nó ba đêm ngày với giá hai chỉ vàng.

…. Đêm thứ hai, thằng cha lực lưỡng như vậy mà không sao dày vò Thùy Chi được nữa. Cô cũng kiểm tra lại bằng tất cả tài năng mánh lới kích thích của một gái làm tiền vào bậc siêu, nhưng thằng cha ấy vẫn bất lực. Trong đêm tối, Thùy Chi mỉm cười với vẻ mãn nguyện. Hôm sau hắn đồng ý để cho Thùy Chi từ biệt.


Được mệnh danh là thành phố vàng. Ở đấy có một bến tàu trông ra biển đông; một con đường ô tô khai thông với nước bạn ở phía tây giàu khoáng sản mà dân hiền lành, thật thà; một tụ điểm của hàng ngàn con người đi đào vàng ở miền núi sâu thẳm về dồn đọng mua bán, đổi chác; ở đấy giá trị của vật chất lấy vàng ra làm chuẩn bởi đầu năm bán con bò, cuối năm không mua nổi một con gà. Và có thợ kim hoàn tiện cho việc luyện vàng cám thành vàng miếng. Có lẽ vì thế mà nó được dân anh chị mệnh danh là thành phố vàng.

Nơi đây, xưa kia là một thành phố nhỏ mà cổ kính, có những di tích văn hoá lâu đời pha trộn giữa người Việt và người Chăm. Có con sông hiền hòa chảy ra biển; có những đỉnh núi xa xa sớm chiều mây bay – nơi bầy tiên ở, và cách đây lâu lắm, khi bầy tiên dạo chơi miền biển, tiên đã dừng lại nơi đây, cắm những bông hồng trên cát mịn, về sau trở nên lâu đài phố xá. Đấy là cái tích xưa nhất nơi khai sinh ra thành phố này.

Bây giờ, thành phố vàng đã trùm lên thành phố cổ kính. Bây lâu, sau bao nhiêu năm gò cứng trong cái khuôn giờ được nới ra như chiếc lo xo bật tung, như ngựa không cương để quán ăn, quán nhậu, mát xa gái điếm mọc lên như nấm. Kẻ ăn chơi lắm cách hợm mình. Mới hôm qua còn ăn củ khoai với mẹ, nay bát phở tái trộn trứng, chỉ khêu vài thìa rồi nhăn mặt kiểu cách đẩy xa; kẻ dưới quyền cả tháng ăn cơm với chút cá rau nhưng ông chủ sẵn sàng ném tiền công lên bàn tiệc thịt quay, gà rán, bia hộp, rượu ngoại bày cho đẹp mắt, nhấm nháp đôi tý lấy lệ rồi lùa hai phần ba còn lại cho vào sọt rác, để được mệnh danh là chịu chơi, biết chơi, chơi thoáng, chơi đẹp. Thành phố có một cái quán sách báo lèo tèo, cô bán sách lơ đễnh với sách báo từng ngăn kệ. Có đôi người ghé vào mua tờ báo gói hàng, gói bánh thật tiện. Khác với tiệm sách, các quan ăn nhậu đài đóm, casét nơi thì ầm ào như có cướp, nơi thì với giọng điệu rầu rĩ ai oán như chốn âm ti địa ngục suốt ngày đêm; ảnh nước ngoài chụp con gái trẻ cười đủ cỡ, đứng ngồi oặn ẹo bày bán dọc chợ được treo khắp quán. Thậm chí ảnh khêu gợi có nhà treo cạnh bàn thờ, trong phòng khách của nhiều ông chủ. Và, thời thằng Tây độc quyền rượu để đầu độc dân ta. Bây giờ ai có sức cứ nấu, nấu rượu trong thùng thuốc trừ sâu, bỏ thêm đạm, bỏ bồ kết cho rượu thêm nồng… Thêm một cái mới nữa, thay cho người mù hát rong ngày xưa, nay đã có nhiều kẻ đi hát chữ bất kỳ ở đâu, ở nơi nào dù đó là một gốc cây, nếu có rượu thì lời thơ điệu hát sẽ ngân nga lên, gọi réo tổ tông ông bà một thời oanh liệt.

Có một điều hơi bực, mấy cái bục cảnh sát đứng đó, nghiêm nghị làm cho dân anh chị, kẻ đứng đường không khoái.

Sau khi kiếm được ít vốn, Thùy Chi chọn đất, cô tìm đến thành phố vàng, nơi hỗn tạp ấy rất dễ làm ăn, cũng là nơi có nhiều khách quen của cô trước đây. Cô tuyển thêm vài cô gái ăn sương bờ bụi rồi tân trang bộ mã, mở quán cà phê. Thành phố vàng bỗng lan một tin hấp dẫn trong những tay trác táng: một gái làng chơi thượng thặng vừa xuất hiện! Nhan sắc được trau chuốt ở thành phố lớn giờ về tỉnh lẻ như tiên sa và tiếng tăm trước đây của cô lập tức thu hút khách khứa dập dìu, háo hức… Nhưng cô chưa mở “săm”. Bọn sộp đánh tiếng một đêm cả chỉ vàng nhưng Thùy Chi lắc đầu. Bởi trước hết có thời gian cho nhà chức trách thấy đơn thuần đấy là một quán cà phê. Thứ đến là cô chưa móc nối tạo đường dây bảo kê. Hơn nữa, bây giờ vốn tự có không phải kinh doanh vì tiền. Mà là một cuộc báo thù độc ác.

Một hôm Thùy Chi nói với đàn em:

- Cái nghề của chúng ta hại sức lắm. Muốn một đêm tiếp được nhiều khách hàng, chị xin được một ít thuốc, khéo léo tìm cách bỏ vào ly cà phê cho chúng uống hoặc ngửi để chúng chóng tàn cuộc. Ở thành phố lớn loại điếm như chúng ta đã thực hiện. Các em không được tiết lộ.

Khi đàn em thành thạo sử dụng thuốc Thùy Chi mở săm. Khách đủ loại. Thùy Chi chọn những tên đáng tiếp, hẹn ngày giờ thứ tự.

Một tháng sau khách vơi dần, và điều ngạc nhiên không thấy một thằng khách nào quay trở lại. Tuyết Hồng, một đàn em có đôi môi mỏng dí, đỏ chót, hai lông mày tỉa cạo sắc mảnh như hai lá cỏ rầu rĩ nói với Thùy Chi:

- Có một thằng cha ở ban bệ vụ việc nội ngoại gì đó, hắn mê em, hẹn trở lại và cho em nhiều tiền. Em biết nó không đi đâu xa. Mà lạ quá, em không thấy thằng nào quay trở lại lần thứ hai. Vì lý do gì mà quán chúng ta vắng khách?

Thùy chi cười:

- Thành phố này hết kẻ để chị báo thù. Lũ ôn vật ấy được nhấm nháp cái thứ thuốc không còn khả năng sinh lý và bị triệt sinh mà chị đã hướng dẫn cho các em trước khi vào cuộc.

- Chị nói gì? – Tuyết Hồng hốt hoảng thốt lên và hỏi tiếp – Vì sao lại triệt sinh?

- Vì sao ư? - Thùy Chi nhắm mắt lại, cô nói, hai hàm răng nghiến chặt – Chị báo thù. Đời làm đĩ của chúng ta tủi cực biết chừng nào. Vì sao các em đi làm đĩ? Có phải vì hận đời, vì đói rách mà bước vào cái nghề nhục nhã. Thân phận người đàn bà bị xéo dày như một con giun. Phải cho chúng tiệt nòi.
Nghe nhắc lại triệt nòi, Tuyết Hồng ôm mặt khóc rồi lao ra khỏi quán.

Tuyết Hồng có thằng em, con trai duy nhất trong mấy chị em nhà cô, nó làm việc ở Hải quan. Nó chưa đến tuổi hai tám mà đã xây nhà hộp hai tầng, có hàng chục cây vàng, hai cái xe máy đời mới để tháng sau cưới vợ. Có lần Tuyết Hồng ngửa tay xin hắn cái nhẫn một chỉ vàng, hắn mắng: Không biết làm ăn, không xấu hỗ hả! Tuần trước hắn có vác mặc đến đây, trong ánh đèn mờ tỏ Tuyết Hồng nhận ra hắn đang vờn với Thùy Chi. Sau lần ấy hắn không đến nữa. Cứ tưởng… Nào ngờ…Tuyết Hồng vừa căm tức vừa xót xa cho thằng em. Tuyết Hồng đến nhà hắn, gặp nó cô chì chiết:

- Đáng đời mày! Mày đã ngấm thuốc tuyệt dục, tuyệt sinh ở quán Thùy Chi. Đồ tiệt tự, mày để của, để cải sau này cho ai?

Chuyện xì ra từ đó. Lũ đến quán Thùy Chi trong hơn tháng nay không biết vì sao mình liệt dương. Bọn vợ con của chúng càng tức lồng lên như ngựa cái vì không chung đụng được với chồng. Có những thằng nhóc chưa đến tuổi thanh niên, những thằng tai to mặt lớn cũng đều tuyệt sinh tuyệt dục.

Bây giờ thì chúng đã hiểu vì sao, nỗi phẫn uất của chúng rùng rùng như động đất trong thành phố. Chúng hò nhau như một lũ chó điên kéo đến quán Thùy Chi.

Hôm ấy, Thùy Chi đang ngả mình trên một chiếc ghế tựa với bộ áo quần ngắn, màu mỡ gà, mỏng tanh, lộ rõ cái thân hình đầy đặn, mượt mà mặc dầu Thùy Chi đã gần ba mươi tuổi. Mười hai năm trời làm cái đệm cho bọn đàn ông dày vò, thế mà hết sức kì lạ, càng bị dày vò bao nhiêu cái thân thể tuyệt vời của Thùy Chi càng hấp dẫn. Hình như thời gian quên hẳn cô ta, khuôn ngực vẫn tròn trịa nhô cao, hai nuốm vú nho nhỏ như hai nụ hồng mới hé làm cho làn áo mỏng ở đấy như có sắc hồng bừng lên.

Có tiếng ồn ào dội đến, rồi ập vào trước quan Thùy Chi. Cô đã nhận ra tất cả. Một lũ nửa người, nửa súc vật, trong những bộ áo quần lếch thếch sặc múi thuốc lá, mùi rượu. Khuôn mặt của chúng đứa thì vễnh lên, đôi mắt sòng sọc đỏ như máu, thằng thì nước da tái xám, mắt gầm gầm không chớp, thằng thì miệng sủi đầy bọt, tóc dựng ngược, tay cần gậy. Phía sau chúng có vài chiếc ô tô dừng lại. Có một tên bước xuống xe, tay chống nạnh, gầm lên:

-Con đĩ Thùy Chi! Mày đâu rồi? Mày phải đền tội.

Thùy Chi hiểu rõ tất cả. Trước mắt Thùy Chi là một lũ quen mặt mà cô đã làm cho chúng tiệt giống. Một thoáng rùng mình ân hận với những điều bất hạnh mà cô đã gây ra cho chúng, cô lấy lại bình tĩnh thong thả bước ra trước một đám người đầy nộ khí và ánh mắt như thú dữ. Cô mím chặt đôi môi, thân thể cô như co rắn lại, đôi mắt mở to, thách thức:

- Con đĩ Thùy Chi đây! Chúng mày muốn gì?

Cả một lũ người hung bạo nghĩ rằng đứa con gái yêu kiều, dịu dàng thế kia phải run rẩy, quỳ lạy van xin chúng. Nào ngờ, Thùy Chi rắn như một tượng đá, đôi mắt quyết liệt. Đám người chùn lại, cứ đứng trơ ra mà nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì từ đằng sau thằng Mạnh Phi lao lên… Mạnh Phi xuất hiện thành phố vàng này hơi chậm. Khi hắn nghe tin Thùy Chi đến thành phố này, hắn xin cấp trên chuyển về đây công tác. Hắn quyết bắt Thùy Chi đền nỗi nhục năm xưa. Nhưng khi hắn đến quán Thùy Chi đã vãn khách làng chơi, thì đây là một cơ hội. Hắn đội một chiếc mũ phớt, vai đeo xắc, mặc quàn bó, kệch cỡm tiến tới:

- Thùy Chi! Mày nhớ tao chứ?

- Quên sao được! Mày là thằng Mạnh Phi!

– Mày biết tao đến đây để làm gì chứ?

– Biết. Mày đên để cướp của, giết người.

– Con đĩ. Con khốn nạn câm mồm ngay – Mạnh Phi gầm lên.

– Tao là một con đĩ, một con khốn nạn – Thùy Chi biết tình thế này khó có thể thoát khỏi cái chết, dù chết cũng hả dạ, nên con trong người cô trổi dậy, cô tiến lên một bước, cô gào như sư tử gầm: Im mồm hả, thì có cái này mở miệng, rồi xé toạc chiếc quân mỏng tanh của mình, đứng dạng chân xỉa xói: Chúng mày hãy nhìn cho rõ, tất cả chúng mày đứng ở đây đã rúc dưới cái đáy quần của tao. Chúng mày còn muốn gì nữa hở một lũ đê mạt?
Mạnh Phi mặt đỏ bầm như miếng tiết chó để qua ngày, râu vểnh ngược, nuốt nước bọt rồi thét lên:

- Đánh chết con khốn nạn, độc ác!

Được kích động, bọn người điên như một bầy thú lao vào Thùy Chi. Cùng ngay lúc đó, có hai người đàn ông cở chừng bốn mươi chạy xộc vào, một người ôm xốc ngang lưng Thùy Chi, một người dang hai tay lực lưỡng xua gậy gộc của đám đông, thét lớn: Tránh ra, tránh ra! Cả hai thoát ra khỏi đám người đang sôi máu gậy gộc, lên một chiếc xe Min-cơ đợi sẵn. Vừa chạy người lái xe Min-cơ vừa nói: Bọn tôi cứu cô, đưa cô thoát khỏi nơi này. Bọn tôi đang đi thồ khách, đến đây, thì hay chuyện. Thùy Chi cảm ơn rối rít và nhận ra ngay người này trước đây trong lúc khốn khó cô đã giúp đỡ.

Đám đông ngỡ vài giây, rồi chúng nhận ra kẻ thù đã tẩu thoát, chúng dồn sự hờn căm vào quán cà phê, châm lửa. Chẳng mấy chốc ngọn lửa trùm lên chiếc quán của Thùy Chi. Khói ngoằn nghèo bốc lên như những bước chân run rẩy của kiếp người sống trong một khoảng trời bất hạnh!

Trần Thúc Hà

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Ba 20244:34 CH(Xem: 234)
Người lính, ba lô trĩu vai, cắm cúi đi trong đêm.
04 Tháng Ba 202410:08 SA(Xem: 183)
Tôi gửi theo cái muỗng trả lại cho con gái tôi như lời hứa 27 năm về trước. Vật đó có thể thay cho sự có mặt của tôi không? Tôi không biết.
28 Tháng Hai 20249:43 SA(Xem: 129)
Ở nơi đâu mà núi chẳng cựa mình…
10 Tháng Hai 20248:41 SA(Xem: 507)
Vậy mà mùa xuân đã về rồi. Mùa xuân của những ngả đường cỏ non, của những ngày khởi đầu nhung lụa, của những đợt khói hương thơm ngát trong đêm Giao thừa,
27 Tháng Giêng 202410:13 SA(Xem: 390)
Dưới ánh trăng rực rỡ và đỏ như màu của máu ai, tôi thoáng thấy gương mặt em thảng thốt, vói theo cùng tiếng nhạc như một lời oán trách trăm năm.
15 Tháng Giêng 20248:59 SA(Xem: 541)
Sau mùa đông năm đó, nàng đã không quay lại KAUST.
09 Tháng Giêng 202410:11 SA(Xem: 457)
Khi anh ngẩng mặt lên thì trời đã sáng rõ. Cả bầu trời như đang cất mình lên cao cao mãi và những tia nắng đầu tiên của một mặt trời da cam rực cháy chiếu thẳng vào mắt anh.
31 Tháng Mười Hai 20235:08 CH(Xem: 330)
Tôi đi đâu xa, mỗi lần trở về Hưng Mỹ không theo đường đò dọc, mà theo đường bộ,
25 Tháng Mười Hai 20232:21 CH(Xem: 464)
Đó là nỗ lực cuối cùng má tôi làm để chấm dứt cái cảnh ba nằm bên má mà hồn vẫn hướng về nơi dòng sông miên man chảy.
20 Tháng Mười Hai 20239:28 SA(Xem: 365)
Ở nhà quê không thứ gì có thể so sánh được với chữ. Tiền bạc, của cải, ruộng cả ao liền...
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16703)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 11969)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18744)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 8940)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8008)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 417)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 756)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 981)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22284)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13822)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19050)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7738)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8636)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8343)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10886)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30531)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20708)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25300)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22779)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21556)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19612)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17924)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19110)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16791)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 15988)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24314)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31736)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34785)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,