rốt cùng thì người trở lại vô hình chung hòng cùng đi với tôi tới cuối đời lại là người đàn bà điếc (điếc nặng) mắc chứng lãnh cảm bẩm sinh ăn ở với nhau đến nay mười bốn ngàn ngày/ ngày càng ngày chúng tôi dường càng không hiểu nhau (thực sự thì tôi có nói gì người đàn bà cũng không nghe… phần người đàn bà hầu như chả có gì để nói với tôi dẫu chỉ môt lời) trí nhớ tôi bị xóa sạch hiện chỉ còn là những khoảng trống tâm thủng nhiều lỗ lớn (đã thế luôn bị người đàn bà xâm hại bằng cách thổi hơi thở vào) một cách hết sức tồi tệ nữa hễ nhìn tôi người đàn bà cứ cho thấy tôi chả khác ảo mộng của một thứ cảm giác khá mơ hồ nên lúc nào cũng khiến người đàn bà khó thở lợi dụng khi tôi mệt mỏi (say ngủ) liền gối đầu lên ngực tôi mở miệng nói tuyền tiếng nỉ tiếng non (cực ai oán lắm lúc hồ đồ) điều chẳng cách nào tôi hiểu nổi là sao người đàn bà chỉ nói tuyền tiếng nỉ tiếng non (!) như thế trong khi một tay người đàn bà giữ rịt các mảnh giấy nhòm kĩ đấy các bản nháp thơ tôi được cuộn tròn gói ghém cùng lúc hai số phận-một của tôi-một của thơ (!) bấy giờ số phận tôi đã thò đầu ra khỏi các mảnh giấy rên rỉ vâng còn một tay người đàn bà để chỉ chực ngăn dòng lệ vô hình chung cứ chực trào từ khóe mắt của các mảnh giấy nháp tôi buộc phải tự hỏi "người đàn bà ấy là ai chứ!"
vương ngọc minh