dutule.com: Đa Mi là bút hiệu sau cùng, được dùng cách đây ít năm, của một người cầm bút có bề dầy thao thác văn chương nhiều chục năm qua, kể từ điểm mốc 1975, ở Việt
Hiểu như thế, biết được như thế, người đọc sẽ không còn ngạc nhiên, sững sờ, về độ chín, tới xót buốt tận đáy sâu, ruột, gan, khi đọc những truyện ngắn của Đa Mi, đăng tải trên một số tạp chí và, trang mạng hải ngọai.
Hiểu như thế, biết được như thế, người đọc sẽ không còn ngạc nhiên, sững sờ, về độ chín, tới lồng lộng nỗi buồn đỉnh ngọn trời cao, khi đọc những bài thơ của Đa Mi, xuất hiện đâu đó, rải rác trên những dặm trường chữ, nghĩa Việt Nam tha hóa / vàng ròng, hôm nay.
Nếu ở lãnh vực thi ca, Đa Mi có những nỗ lực đẩy liên tưởng, ẩn dụ, hóan dụ… tới những bến bờ sáng tạo. Xanh. Nõn. như:
“đâu phải loài thủy tinh trong vắt
“nắng ù oa đồng bằng thơm rát cả da tôi
“vàng như hoa hóa cải
“xác xơ cả giọng cười.”
(……)
“giả như đã tới thiên đường
“lòai thiểu năng cũng biết mình lau lách
“mà lích chích giọng gọi một lòai chim di.”
(Trích “lộc cho ngày nắng”.)
Hoặc nữa:
“cộng lại hết
“rồi chia đôi
“số trung bình cho mỗi mỗi”
(……)
“một cao hơn
“một trời hơn
“một xanh hơn khuynh lóat chật chội người
“tội nghiệp lá
“trả màu xanh về đó
“ta đốt mình tế sống một trận vui.”
(Trích “hiến tế một chiếc lá”.)
Làm thành một cách nói, một ngôn ngữ khác, như một thứ thẻ nhận dạng văn chương của mình thì, Đa Mi ở lãnh vực văn xuôi, lại mở ra cõi giới của những nhầy-nhụa-nỗi-buồn / những vong-thân-tiền-kiếp…
Với những nhân vật như Sấm, như A Phón, như Lão Sáng, Lão Tắc, Chú Lềnh, Anh Phát, Chế Mùi (và Tôi, dĩ nhiên)… trong “Sấm Ký Xóm Tàu” - - Hoặc những Lão Rụt, Chú Lầu, Thôn, Ông Cà Đum, Viễn, Châu Thượng Đế, Triết chết cháy, Anh Thiên nhà văn, Em Dự, Con Tụy, (và Tôi, dĩ nhiên)… trong “Sóc Nâu Ngày Tháng Dại” - - Hay những Minh, Trung, Trường, Vương Lãm, (và Tôi, dĩ nhiên)… trong “Rất Nhiều Mùa Say Hesse” v.v… Lại là một địa ngục lúc nhúc những thân phận, những con người tiêu biểu cho nhiều thế hệ, nhiều chủng tộc có chung một mẫu số. Mẫu số bập bềnh, nổi trôi nơi biên tế mơ hồ giữa người và thú! Giữa sự sống đắm chìm trong những khao khát quánh đặc bóng đêm, sần sùi bản năng và, nồng nặc hơi men dối gạt, bốc lên từ những tử-thi-vẫn-hồ-hỡi- sống.
Đọc truyện ngắn Đa Mi, tôi luôn thấy mình ngửi được mùi quạnh hiu oan khuất khôn tan, của những bóng ma đời sau và, kiếp trước.
Đọc truyện ngắn Đa Mi, tôi luôn thấy mình vùng vẫy tuyệt vọng trong bãi lầy, bùn hôi nhân thế ui ui….
Mai đây, khi thi phẩm “Sự khước từ của phố” và tập truyện “Lạc phố” của Đa Mi ra đời, tôi tin, chúng ta sẽ đánh giá lại (đánh giá đúng mức) cõi giới văn chương Đa Mi, trên dặm trường chữ, nghĩa Việt Nam tha hóa / vàng ròng, hôm nay.