Hai hoạ sĩ Đinh Cường và Nguyễn Đình Thuần mới đây, đã cho bằng hữu và những người yêu tranh một tin vui. Đó là tin họ sẽ có một cuộc triển lãm chung lần thứ ba, vào trung tuần tháng Năm, năm 2010, tại quận hạt Orange County.
Nhưng tin vui thì còn hơi…xa xôi, trong khi tin kém…vui thì lại rất gần…Ấy là tin người hoạ sĩ họ Đinh, nổi tiếng trên dưới 50 năm, được ghi nhận là hàng ngày, ông đều phải bỏ rất nhiều thì giờ để “đi tìm chếic xe đã mất!”
Số là, vùng ông đang ở, năm nay tuyết sớm và trung bình mỗi ngày bầu trời Virginia đã thả xuống…tư gia ông cả…chục thước tuyết.
Chỉ cần qua một đêm thôi, những thước tuyết này đã “chôn…sống” chiếc “ô tô con” của Đinh Cường. và, nếu ông muốn có xe để đi uống café Star Burck với giáo sư, dịch gỉa Như Hạnh thì, thủ tục đầu tiên là ông phải đào tuyết để tìm kiếm chiếc xe…đã mất của mình.
Trong khi đó, ở miền nam Cali, hoạ sĩ Nguyễn Đình Thuần, mỗi sớm mai vẫn …đủng đỉnh lái xe tới quán tài Bửu hoặc café Lan Hương để “chuyện vãn” với một số bằng hữu (thường xuyên) như Nguyễn Lương Vỵ, Lữ Qỳnh, Nguyễn Đăng Sửu, Vương Trùng Dương, Du Tử Lê… Hay “đột xuất” như Khánh Minh, Thành Tôn, Đạm Thạch, Ngô Minh Tuấn… Để đàm đạo chuyện nước non… sao Hoả!
Cho tới giờ phút này, coi như đã bước vào tháng Giêng năm 2010, nhưng bằng hữu vẫn tuyệt nhiên không nghe hai ông nói chuyện gần xa gì về việc vẽ vời… Tác giả “Sinh nhật của một người không còn trẻ,” Lữ Quỳnh, đã hơn một lần nêu câu hỏi, đại ý: Không biết tới tháng 5 năm 2010 này, liệu chúng ta có được thưởng thức tranh mới của hai “ông thần…dễ thương” này? Hay chúng ta sẽ phải…cố sống mà chờ tới tháng Năm, năm tới nữa?
Nhưng tin vui thì còn hơi…xa xôi, trong khi tin kém…vui thì lại rất gần…Ấy là tin người hoạ sĩ họ Đinh, nổi tiếng trên dưới 50 năm, được ghi nhận là hàng ngày, ông đều phải bỏ rất nhiều thì giờ để “đi tìm chếic xe đã mất!”
Số là, vùng ông đang ở, năm nay tuyết sớm và trung bình mỗi ngày bầu trời Virginia đã thả xuống…tư gia ông cả…chục thước tuyết.
Chỉ cần qua một đêm thôi, những thước tuyết này đã “chôn…sống” chiếc “ô tô con” của Đinh Cường. và, nếu ông muốn có xe để đi uống café Star Burck với giáo sư, dịch gỉa Như Hạnh thì, thủ tục đầu tiên là ông phải đào tuyết để tìm kiếm chiếc xe…đã mất của mình.
Trong khi đó, ở miền nam Cali, hoạ sĩ Nguyễn Đình Thuần, mỗi sớm mai vẫn …đủng đỉnh lái xe tới quán tài Bửu hoặc café Lan Hương để “chuyện vãn” với một số bằng hữu (thường xuyên) như Nguyễn Lương Vỵ, Lữ Qỳnh, Nguyễn Đăng Sửu, Vương Trùng Dương, Du Tử Lê… Hay “đột xuất” như Khánh Minh, Thành Tôn, Đạm Thạch, Ngô Minh Tuấn… Để đàm đạo chuyện nước non… sao Hoả!
Cho tới giờ phút này, coi như đã bước vào tháng Giêng năm 2010, nhưng bằng hữu vẫn tuyệt nhiên không nghe hai ông nói chuyện gần xa gì về việc vẽ vời… Tác giả “Sinh nhật của một người không còn trẻ,” Lữ Quỳnh, đã hơn một lần nêu câu hỏi, đại ý: Không biết tới tháng 5 năm 2010 này, liệu chúng ta có được thưởng thức tranh mới của hai “ông thần…dễ thương” này? Hay chúng ta sẽ phải…cố sống mà chờ tới tháng Năm, năm tới nữa?
Gửi ý kiến của bạn