dutule.com (ngày 15 tháng 1- năm 2018): Nhà XB Trẻ đã cho tái bản lần thứ nhất hồi ký “Đứng dậy và bước đi” của Nguyễn Hướng Dương.
Ngay trong “Lời Tựa” trước khi bước vào nội dung hồi ký, nhà thơ Lê Minh Quốc ghi nhận rằng, tác phẩm “đã gieo vào lòng ta một niềm tin, đã đánh thức về một lẽ tự nhiên trong đời sống”.
Phần tác giả Nguyễn Hướng Dương, khi viết về nguồn gốc khởi đầu của “Đứng dậy và bước đi” cho biết, năm 1996, khi mới 25 tuổi, cô bị một tai nạn giao thông khủng khiếp, khiến cô mất hẳn 2 chân.
Sau thời gian tuyệt vọng, trầm cảm, Nguyễn Hướng Dương đã tìm thấy cho mình một lẽ sống mới. Đó là sống cho người khác. Cho những người ở những cảnh ngộ kém may mắn, như cô.
Là một Phật tử thuần thành, cô rất ý thức về những trở ngại do “cái tôi” đem lại, cùng rất nhiều trở ngại khác, thuộc về tâm lý, xã hội… Nhưng cũng từ triết lý nhà Phật là phải biết quên mình, sống cho chúng sinh (kẻ khác), cuối cùng họ Nguyễn đã ngồi xuống, hoàn tất hồi ký “Đứng dậy và bước đi” như một tấm gương lớn về giá trị, ý nghĩa của sự sống ở mỗi con người...
Trong phần “Lời Mở đầu” của Nguyễn Hướng Dương có đoạn:
“… Đến nay, hơn hai mươi năm đã trôi qua, những chuyển biến trong cuộc đời tôi làm cho nhiều người quá đỗi ngạc nhiên.Trải qua một phen ‘chết đi sống lại’, từ một người tuyệt vọng và trầm cảm, tôi trở thành người sống vui, lạc quan, yêu đời, hòa nhập vào xã hội và còn chia sẻ niềm vui đó với mọi người, nhất là những người khuyết tật đồng cảnh ngộ với mình. Tôi đã thành lập Thư Viện Sách Nói Dành Cho Người Mù, được nhiều người ủng hộ, duy trì từ nhiều năm qua và vẫn còn tiếp tục…”
.
Đặc biệt, ở phần “Phụ Lục” của hồi ký “Đứng dậy và bước đi”, Nguyễn Hướng Dương còn có nhiều bài thơ chuyển tải được những ý tưởng sâu xa của triết lý Phật giáo, như vài bài chúng tôi trích dẫn sau đây:
HÁT.
Chiều nay ngồi hát nghêu ngao
Có con chim nhỏ bay vào thinh không
Trời cao đất rộng mênh mông
Mây trôi qua hết để lòng nhẹ tênh.
CÁM ƠN.
Cám ơn nỗi khổ niềm đau
Để cho ta biết nhiệm mầu rác-hoa
Biết bao nguy khốn đi qua
Sáng nay chợt thấy chói lòa ánh dương.
MỘT MÌNH.
Tôi là một kẻ độc hành
Ung dung đi giữa rừng xanh bạt ngàn
Lặng nghe chim chóc hót vang
Ngẩn ngơ với ánh trăng vàng lung linh
Bông hoa nhỏ bé xinh xinh
Vẫy chào ngọn gió rung rinh cánh hồng
Một mình lòng tự hỏi lòng
Nghe chăng tiếng vọng thinh không ngàn đời.