THANH TÂM TUYỀN - Tiếng nói một người

07 Tháng Mười 20179:51 SA(Xem: 5315)
THANH TÂM TUYỀN - Tiếng nói một người


Mục "Phê bình, biên khảo, phỏng vấn" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách.

1. 

Sự thật không bao giờ là sự thật khách quan. Nhớ lấy những kinh nghiệm thường ngày: Cùng một điều việc kẻ này nói, làm được, kẻ khác là thấy chói tai chướng mắt. Chỉ có sự giả trá hư ngụy mới đội lốt khách quan, sự thật xuất hiện từ con người và xác minh làm kẻ khác chấp nhận là của người đã dám phát hiện ra nó. Và trong sự mong manh yếu hèn của kiếp người, nhiều kẻ đã phải mang tự do tối hậu duy nhất của một đời là cái chết để bảo đảm cho sự thật của đời mình được thành sự thật với những người khác. 

DamCuoiDuyThanh-content-content
Trần Lê Nguyễn - Thứ nhất bên phải



Thơ là tiếng thổn thức của con tim, đó là một sự thật tôi tìm thấy lại qua Trần Lê Nguyễn. Suốt tập thơ, Nguyễn chỉ nói về mình, nói rất nhiều về mình, nói quá nhiều về mình bằng thứ ngôn ngữ xô bồ, đôi lúc rối loạn, lảm nhảm, buồn cười. Và con tim Nguyễn phơi bày nguyên hình dáng, một khối thịt bầy nhầy bóp vào nở ra bất tận. Đó là hình ảnh của đời sống. 

Tiếng nói một người hay tiếng nói một đời, một kiếp? 


2. 

Trước hết thơ là một nỗ lực tinh khiết hóa thực tại. Các nhà thơ cổ điển đã làm công việc này. Bọn lãng mạn lầm tinh khiết hoá thực tại với ruồng bỏ thực tại, dùng nước mắt, tiếng rên la, sự xúc cảm nhầy nhụa làm vẩn đục thực tại, rồi trốn chạy vào ảo tưởng. Thơ ngày nay cũng là một nỗ lực tinh khiết hoá thực tại từ khởi điểm làm hiện hình nó, cái hình dáng thô sơ đã bị bọn lãng mạn mài nhẵn bằng nước mắt nước mũi. 

Thơ Nguyễn là cái ánh sáng lộ liễu khô khan chiếu vào thực tại, sự vật nổi lên còn đủ những góc cạnh sần sùi. 


Mỗi lần tôi mượn tiền bạn bè là mấy thằng chó chết chưa hề có con cười hô hố bảo là tôi lại sắp phịa chuyện đến nhà thương thăm con mới đẻ. 


Nếu anh hiểu được rằng người ta vẫn có thể mộng tỉnh thức chẳng cần phải tìm tới giấc ngủ hôn mê, anh sẽ nhận ra Nguyễn đang làm thơ. 


Đêm cưới em, anh sẽ không ghé câu lạc bộ mà vào Snack Bar uống rượu thật say (dĩ nhiên bằng tiền đánh bạc chứ không phải tiền viết văn) rồi không ghé đăng-xinh (dù biết rằng sắp bị đóng cửa) mà đi ngược về đường Duy Tân (một nhà vua cách mạng) hay dọc theo đại lộ Hai Bà Trưng (hai nữ anh hùng dân tộc) tìm gặp một “me” lính Pháp ra đi còn để lại. 

Để suy ngẫm về cõi đời 
và mừng em lấy chồng Mỹ 


Cái thế giới của Nguyễn là thực tế hằng ngày chúng ta đang sống, quay cuồng, hỗn độn, đầy khát vọng. Tại sao cứ đòi hư vô để mơ mộng? Hãy thử mơ mộng như Nguyễn xem sẽ thấy sự kỳ lạ của thế giới ấy. 

Và thơ là gì? Nếu không phải là sự khám phá mầu nhiệm bằng ngôn ngữ một thế giới vẫn trốn mặt ở quanh. Sự phơi mở ở thơ cho anh cảm giác tràn đầy hạnh phúc, tâm hồn đã nhập được một phần của sự sống bí ẩn còn thiếu sót. Những phút xâu dài như một đời. 


3. 

Tiếng nói một người là tiếng nói của tình yêu, tình bằng hữu. Trong cô đơn và đêm tối. 


4. 

Người sắp nói là một người bốn mươi tuổi. Người ta thường làm thơ vào những năm hai mươi. Vào tuổi ấy Nguyễn chỉ còn muốn viết tiểu thuyết, viết kịch. Hắn chỉ thấy cần làm thơ trong vài năm gần đây. 

Việc làm thơ của Nguyễn chứng nhận lời tiên tri của Lautréamont: Thơ không phải để một người làm mà để mọi người làm. Thơ là sự giải phóng, sự tự do, là quyền của mọi người, không bao giờ là đặc quyền của một bọn thi sĩ đầu bù tóc rối trí tưởng tượng như con gián bay quanh đèn, sự cảm xúc như tiếng động của thùng thiếc. 


5. 

Thơ Nguyễn kể lể ồn ào nhưng vẫn nghe đâu sự nín lặng trong cùng. 

Hạt nhân nín lặng, khép kín làm mỗi bài thơ tự đầy đủ, phân biệt thơ Nguyễn với thơ Prévert. Hai bên chỉ giống nhau ở điểm tưởng tượng, mơ mộng cùng thực tại. Còn Prévert đòi hỏi những đối tượng ở ngoài để phóng tới. 


6. 

Một người sống đến bốn mươi tuổi không làm thơ để mong thành thi sĩ. Thi sĩ! Thi sĩ! Thằng người đó đã tự sát. Tên của chàng bị cướp bị bôi nhọ. Ngày nay còn toàn một bọn nhái giọng người chết. Mấy tên thư lại luồn cúi nịnh hót cũng là thi sĩ. Mấy tên cán bộ làm thơ như những bản thỉnh nguyện xin tha mạng sống, xin thêm quyền lợi. Mấy tên thanh niên hiến thân làm tấm gối ôm trong khuê phòng. 

tranlenguyen
Từ trái qua: Duy Thanh, Trần Lê Nguyễn, Thanh Tâm Tuyền, Ngọc Dũng.



Nếu anh đọc thơ Nguyễn, anh nghĩ Nguyễn không phải là thi sĩ, anh nghĩ đúng. Nhưng coi chừng, anh đã bị đầu độc bởi bọn giả danh. Tôi nhắc lại: Thi sĩ đã tự sát. Và anh cũng như Nguyễn cũng như tôi được thừa hưởng cái gia sản của chàng cùng với mọi người, trừ bọn tự nhận là con cháu chàng. Chúng ta phải cướp lại tiếng nói sắp muốn tắt; mỗi người đều được quyền làm thơ như Nguyễn, như làm một hành động giải phóng. Đừng để bọn người nào độc chiếm thơ làm phương tiện áp bức. 

Một ngày thi sĩ sẽ hồi sinh. Chưa phải bây giờ. Nhưng hãy thổi những hơi thở mới vào mũi chàng, đuổi bớt những uế khí, ám khí, tử khí, đang ướp quanh chàng. 


7. 

Tiếng nói của Nguyễn chỉ là tiếng nói một người. Một người hèn mọn như loài run dế. 

Nhưng Nguyễn, như anh, biết rằng một người không có nghĩa là một. Nói một người là nói tới số đông. Mai kia hắn chết đi, cái chết bất cứ trường hợp nào cũng chỉ là sự lịm tắt của một khát vọng, là chết theo người yêu một đời của hắn, những bạn bè gần gũi, những mộng ước đau đớn, tuyệt vọng, nghĩa là một phần thế giới. 

Đọc mà xem, anh sẽ thấy hắn phải nói trong cô đơn để được gần anh. 


8. 

Mỗi bài thơ của Nguyễn là một nỗi đầy cô đơn. Nếu tôi nói hắn sống rất vui trong cô đơn, anh sẽ cười tôi. Bởi anh đã khổ vì cô đơn. 

Thực ra tôi phải nói là hắn bằng lòng trong cô đơn, vì nơi đó hắn được sống với anh, trong cái thế giới lạnh lẽo đáng sợ, hắn được chia sẻ với nhiều người, những người không được gặp nhau. Như hắn và người yêu của hắn: 


Anh đã yêu cùng cực 
đến không còn em 
............................................ 
Anh ôm thật chặt khoảng trống căn nhà hoang 
như thấy em cả đời trọn vẹn 
nửa đêm nào thức giấc 


Như hắn và một người bạn nào: 


Và những đêm nhìn trăng sao 
dưới mái hiên nhà dây thép tôi nói với anh 
về trời đất về ước vọng hai đứa mình ở đời. 


9. 

Đây là tiếng nói của một người nối kết những cô đơn. 


10. 


Nửa đêm những người yêu nhau nhảy slow 
Kẻ hút “píp” đi một mình bờ đại lộ 
vì không ai yêu mình 
hay mình không yêu ai 
ngậm tẩu như hôn người đàn bà một đời 


Không phải, Nguyễn yêu nhiều người quá và nghĩ nhiều người đang yêu hắn. 



11. 

… hắn thầm thì, hổn hển, khó nhọc soi sáng những sự thật thầm kín ấy, những sự thật người ta chỉ có thể diễn tả nổi với cố gắng vô biên – những sự thật hết sức tối tăm, hết sức gian nan – nhưng chính với những sự thật ấy, thế giới phải thay đổi toàn diện, một lần cho xong. (Virginia Woolf) 



12. 

Một sự thật nữa, hắn đã sống. 

Rất có thể ở ngoài đời hắn đã sống giả như chúng ta vậy. Lý do giản dị: cái giả hiện ra trong sự vận động mải miết của sự vật vượt qua mình, hôm nay từ chối hôm qua, và mình vẫn thích ứng tồn tại như không hề có gì xảy ra, tấn thảm kịch biến thành hài kịch. Chúng ta nhìn nhận mọi cảnh ngộ bằng cặp mắt chấp nhận tự nhiên, nỗi bất bình chìm sâu ở đáy thân bị nghiến nát không còn. Khi Nguyễn làm thơ (và nếu anh cũng làm thơ) Nguyễn phát hiện sự sống thực. 

Và khi đã sống thực người ta sẽ không hài lòng một chút nào trước cảnh ngộ. 


13. 

Phương, 

Tập thơ này Nguyễn viết cho em. Em là người yêu của hắn. 

Bài mở này anh viết hộ em. Anh viết những điều em biết về hắn nhưng không thể diễn được thành lời. Và em sợ nên em xa hắn. 

Thôi cũng xong. Để cho hắn làm thơ. 

13 và 14 tháng 8 năm 1962 
Thanh Tâm Tuyền 

________


* Phụ lục (thơ Trần Lê Nguyễn)

Ám ảnh 

Tôi làm bài thơ giản dị 
đến không còn thơ 
để gửi anh nhớ ngày gặp gỡ 

Trận đói bốn mươi lăm 
đồng quê hết gạo chạy về thành phố 
Từng đoàn rũ trên đường 
chết không kịp chôn 
đổ chung một hố 
Đàn quạ đen tím cả hoàng hôn 
Chị cướp cơm em 
Mẹ bịt mũi con cho hết bú 
Những chiếc xe bò người kéo đầy thây 
bao chiều cửa ô lớp lớp đợi đây 
Tôi làm bài thơ bầm vết máu 
những người Nhật trói đầy nắng tháng năm 
Tôi đi cùng anh 
buổi chiều vĩ đại 
Hà Nội băm sáu phố phường 
tung năm cửa ô 
Cách mạng mùa thu Tháng Tám 
Đêm kịch nhà hát lớn 
tôi đọc thơ cho anh bẻ song tù 
sáng mai về quê thấy không còn bố 
- Thầy tôi ai bắt. 
- Cách mạng cần có trại giam 
Giọng anh lạnh 
Mặt anh đanh 
Tôi lặng người cay đắng 
Nước sông Hồng thôi đỏ phù sa 
nước sông Hồng màu đỏ chiến khu Phú Thọ 
anh không dùng đạn 
lưỡi lê 
trôi sông 
Máu anh Việt Quốc hòa nước sông Hồng 
Tôi thôi làm kịch 
son hậu trường như máu tanh tanh 
tôi đi giết giặc để quên thấy anh 

Tôi vào Quảng Ngãi nghe tiếng mõ khuya 
thấy rợn hồn trẻ thơ chết chưa kịp đẻ 
Diệt mầm phản động mai sau 
mã tấu 
anh chém cả con lẫn mẹ 
Sóng gào bãi biển Tam Quang 
dừa xanh hoang tàn thánh thất 
một xóm Cao Đài cùng khóc 
cha 
chồng 
anh 
con 
chết một ngày 
một giờ 
anh chôn sống chung một hố 

Ba lô tháng năm kháng chiến 
tôi đi trên những nẻo cùng 
lạc loài làm tên phi đảng 
mấy lần biên giới qua sông 
Tôi vô tới mũi Cà Mau 
nghe các anh dân chủ 
thời Nguyễn Bình 
xác nhận lòng kinh 
nghe các anh Đệ tứ 
xương bóng rừng cao su mông mênh 

Tôi muốn viết cho anh 
bài thơ không bằng chữ máu 
tôi muốn viết cho anh 
bằng những tâm tình 
tôi muốn viết cho anh 
như thuở ban đầu chiến đấu 

Tôi tìm lại về sân khấu 
có đêm khi bức màn buông 
tiếng gõ ba hồi xuống ván 
nghe như vồ đập áo quan. 

1957 



Khi yêu em 


Tôi bán quê hương lúc con một nửa 
Người đàn bà Việt Nam đuổi tôi khỏi tròng mắt đen 
của đôi mắt bồ câu 
đôi mắt dao cau 
Đục màu hạt dẻ 
hay xanh chân trời xa 
là đôi mắt xứ người chân tình nên phản bội 
tôi gặp Berlin 
Paris ở thủ đô tôi 
thủ đô thiếu một hồ gươm lịch sử 
một thư viện trên đường Trường Thi 
Như em không quê hương 
lấy kinh thành người làm kinh thành mình 
ra đời ở Trung Âu 
cư ngụ bên hồ Leman trời Thụy Sĩ 

Tôi đọc người “Nga-La-Tư” 
thấy nàng thiếu nữ 
khi chết cho chiến thắng 
hôn anh chiến hữu gửi lại người yêu 
Và người nữ chiến sĩ “Thông Hành Giả” 
không nhận thư tình 
bàn tay run run mở tung nút áo 
Vết sẹo hành hình in ngực 
- bàn tay kéo cao cổ áo đi mưa anh đồng chí một đêm sương mù 
Thần tượng ấy giết người yêu bé nhỏ 
đau bệnh lao quê tôi ở miền Bắc 
Lá thư cuối cùng một hồn người 
tôi không được đọc chỉ nghe kể lại 
ngày cách mạng thành công 

Cách mạng đưa con người tới đâu 
chỉ biết anh gặp em không hề chờ đợi 
Anh nghe nàng tiên hát bài hát tiếng Nga 
có tuyết có gác chuông 
buồn chia cách khi vừa gặp gỡ 
Anh yêu gió tung mái tóc 
để tay anh lùa trong tóc em 
Anh thù bóng đêm che sâu màu mắt 
chỉ thấy hư ảo một màu nhớ nhung 
Hư ảo như tay em trong tay anh 
như tình chúng ta 
của thời đại không còn được yêu được chết 
của thời đại chỉ gặp nhau xa nhau 
Nên em chỉ cho anh một nửa bàn tay 
Nên anh không dám hôn môi em 
như sợ truyền nhiễm bệnh lao 
dù anh chưa hề hôn một lần 
người yêu chờ chết bệnh lao miền Bắc 
Anh cảm ơn sự tàn bạo cho chúng ta gặp nhau 
Anh cảm ơn em cho anh sống lại tuổi hai mươi 
có một lần trong đời 
anh quên sống chạy theo cách mạng 
đi bắt bóng những dáng hình 
bỏ quên người yêu chết mười sáu tuổi 
không một cành hoa trắng cắm lên mồ 
Những trận mưa bom đồng minh trên quê hương anh 
Những tờ truyền đơn rơi trên lòng đồng bào anh câm nín 

Em cho anh sống những gì anh chưa sống 
không thể thiếu trong một đời người 
Anh không muốn nghĩ đấy là lý tưởng em đang đi tìm 
dù có một ngày nào nở hoa 
Anh sống với hình ảnh em 
Nhìn nghiêng lạnh và buồn như tượng 
Với giọng em hát nhỏ khi không đành nói lên lời 
Với căn phòng lữ quán cô đơn 
Với chiếc ban-công từng lầu ba dưới bóng me cổ thụ phố Sài Gòn 
giống như dưới bóng cây hạt dẻ thành Prague 
chiếc ban-công em gục xuống tay một mặt phút không đành khóc 
Và tiếng cửa cầu thang máy đóng lại gần sáng một đêm nào 

Em buồn ra riết trước ngày em đi 
và bảo anh nói quá một lần sự thật 
Em trách anh đến với em quá mau 
Anh biết làm sao 
khi không thể níu thời gian ngừng lại 
Vì anh gặp em như tự bao giờ 
qua năm tháng dài đấu tranh 
người nữ cán bộ cô đơn cười vui chiến đấu 
Vì em đến và em đi 
Anh muốn Việt Nam đón em với tất cả ân tình 
Người ta không sống cùng tài liệu mà bằng kỷ niệm 

Em đi chấm cuối hàng người trên sân bay 
Bao-lơn phi cảng một mình anh đứng lặng 
Hai đứa cùng giơ tay – 
Bàn tay giơ lần thứ nhất – lần đầu tiên – ở cửa lữ quán Sài Gòn 
Bàn tay dơ lần thứ hai – lần cuối cùng – ở trường bay Tân Sơn Nhất 

Áo em hồng đẹp nhất 
Mắt em buồn đẹp nhất những người ra đi 
Con chim hiếm bay 
Buổi sáng không vui như chiều đã đến 
Em hiện ở góc trời nào 
không một chữ 
không một tấm hình bưu thiếp 
Tôi không muốn nghĩ 
em đi tìm lãnh tụ đã dẵm lên hoa cỏ bên đường 
Tôi muốn nghĩ 
em sẽ là người đàn bà hiền hậu 
có chồng có con 
một đứa con gái hai đứa con trai 
như em hằng mơ ước 
Tôi đào ngũ khỏi lòng dân tộc một ngày nào đây 
Biết rồi sẽ nhớ đôi mắt bồ câu 
đôi mắt dao cau 
Tôi gói hình ảnh người đàn bà Việt Nam làm hành lý lên đường 
Tôi sẽ không bao giờ tìm em 
như bây giờ không viết một dòng thư 
chỉ làm bài thơ giấy giáp 
Hai đứa yêu nhau rất nhiều để không quên nhau 
để thôi nhớ làm lịch sử 

Có con bướm trắng vừa đậu trên tóc em 
Có bông hoa trắng mới nở trem mồ người yêu chết mười sáu tuổi 

Có cách mạng nào thành công 
Có tình yêu nào tan vỡ 

7-1959 



Sài Gòn mưa 

Đế giày tôi lủng hai bên 
Những chiều Sài Gòn mùa mưa như chiều nay 
tôi đi bằng gót qua nhiều lề đường đọng nước 
Đĩa nhạc quay tròn quay tròn 
âm thanh nổi 
Tờ báo buổi chiều loan tin chiến sự xứ Lào 

Mưa lại rơi 
như tháng bảy mưa rơi ngoài Bắc 
Hà Nội không còn 
Sáng qua tôi gặp cô gái Hàng Ngang 
Ngoài kia đâu còn Hà Nội 
Có những người chết đi 
mất xác bên cầu Kiệu 
con đường hành quân thuở trước vắt qua Dốc Mỏ 
gặp mộ người nữ cứu thương 
“Thái-mortier” Tây bắn ở Tuy Hòa chết không hay đâu còn Hà Nội 

Tôi trú mưa đầu phố 
Giày tôi vào nước từ lâu 
Gió tạt quán rượu góc đường Charner thuở trước 
Ly rượu anh thủy thủ trên đất liền 
Người đàn bà Pháp chờ Taxi cô độc 
Không là đây Paris 
Sao tin chiến sự Vientiane làm nhớ thương Hà Nội 
Sao Hà Nội nhắc những người chết đi 
Tôi đi nhận lá thư không đến chiều nay 
sao lại gặp Sài Gòn mưa như tháng bảy trời mưa xứ Bắc 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 9015)
Tôi được sinh ra ở một giai đoạn khác của đất nước khi lịch sử bước sang một trang sử mới
18 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 8365)
Nói chuyện về mình thì tếu táo vui như tết, nhưng bàn đến văn chương lại hết sức nghiêm túc..
13 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 16698)
Hoàng Hải Thủy cho biết ông bắt chước ông Lê Quý Đôn ghi lại những chuyện hay hay đọc được cùng với những suy luận, những nhận xét của mình.
09 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 6835)
Tôi không gọi đây là một khảo luận văn học, tôi gọi bài viết này là tập tài liệu văn học.
05 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 9328)
Lần trở về từ Mỹ này, họa sĩ Đinh Cường không có ý định triển lãm tranh. Ông đã có cuộc trao đổi với phóng viên về tranh quý Việt Nam ở nước ngoài, về hội họa Việt Nam hôm nay...
03 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 6512)
Trịnh Cung: Tại sao tôi lại không chủ trương phổ biến cuốn sách này trên thị trường
31 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 12312)
Đang sưu tập những chi tiết cần thiết để hoàn tất một bộ tiểu thuyết dài: Thương Nhớ Chiến Tranh, viết với khung cảnh từ 1954 đến một năm nào đó sắp tới.
28 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 8365)
Tôi rất hạnh phúc và hãnh diện được giao công trình này, sau một quá trình tìm kiếm cẩn trọng của người Pháp về một giải pháp tối ưu cho việc phục chế một tác phẩm sơn mài khổ lớ
20 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 6621)
Thế Lữ đã trở thành đối tượng đồng thời là người “trong cuộc” qua nhiều kỳ bút chiến – trong đó có cả những nhà Thơ mới
13 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 7896)
thân thế và sự nghiệp của người nghệ sĩ thường được ví như xem ống kính vạn hoa. Nghĩa là mỗi thời điểm, mỗi góc nhìn, mỗi tầm cảm nhận, mỗi tâm hồn trải nghiệm
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17072)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12277)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19012)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9195)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8361)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1186)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22481)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14022)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19191)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7908)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8825)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8505)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11073)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30726)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20822)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25520)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22917)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21741)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19800)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18062)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19261)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16927)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16119)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24517)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31963)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34938)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,