Nhật Ký Tình Yêu Huy Cận

28 Tháng Mười Một 20204:15 CH(Xem: 3873)
Nhật Ký Tình Yêu Huy Cận


Tôi gặp bà lúc nhà thơ Huy Cận còn tại thế. Hai lần gặp, bà như cái bóng bên cạnh chồng, lặng lẽ, ít nói, thảng hoặc cười, thì nụ cười của bà, cũng kín đáo, rụt rè. Vậy mà điều gì đó khiến tôi cứ tha thiết muốn gặp, chỉ một mình bà. Tôi muốn gặp nhiều lần, cái bóng lầm lũi, hiu hắt bên cạnh hào quang rực rỡ của người chồng nổi tiếng.

Khi nhà thơ Huy Cận không còn, tôi ra Hà Nội, lần nữa. Rồi lần nữa. Lần nào cũng sáng đi chiều về, chỉ để gặp riêng bà. Và lần nào, ngực tôi cũng ứ tràn những xúc cảm...

Huy Cận-DTL small
Từ trái: Hạnh Tuyền, Huy Cận, Bà Huy Cận, Du Tử Lê



Tôi mở lòng, lắng tâm, nghe tâm sự một đời của người đàn bà một đời bên cạnh tác giả “Lửa Thiêng.” Giọng bà đều đều... Nhưng lại cho tôi cảm giác như bà đang nói thay tôi; những thầm kín bấy lâu... Nay được tách đôi, để nghe nửa kia kể lại.

Tôi cũng không hiểu lý do sâu xa nào, khiến bà nhất định không để tôi đến ngôi nhà bà đã và đang cư ngụ. Mặc dù, bà tin tưởng tôi đến độ giao trọn tập nhật ký tình yêu, của nhà thơ Huy Cận, cho tôi. Những trang tỏ tình, đắm đuối tới trẻ thơ của người đàn ông 40 tuổi, lần đầu, nhấp môi chén rượu thương yêu. Những trang nhật ký lứa đôi, rất riêng tư, bà chưa từng phổ biến!

Tôi nghĩ, bà không thể chân thật hơn, khi nói:

“Chỗ tôi ở như cái chuồng lợn!”

Tôi nghe. Tôi hiểu với tất cả tấm lòng trân trọng dành cho người đàn bà có trên 40 năm làm người bạn đường của tác giả “Tràng Giang.” Nên, dù thật tha thiết muốn được thở cái không khí nơi bà sống; nơi mà ắp đầy tình yêu chồng vợ, tình bạn không rời. Nơi đó, như bà kể, cũng là nơi chốn một thời, của tình bằng hữu bí mật, kỳ lạ của đôi bạn Xuân Diệu-Huy Cận...

Tôi nghe. Tôi hiểu cũng với tất cả tấm lòng trân trọng, khi bà cho biết, bà hiện sống với con trai, năm nay 42 tuổi:

“Cháu chưa có gia đình vì, nghèo quá thì gái nào mà thèm lấy...”

Tôi thấy lòng xót xa, khi nhìn bà như bơi trong tấm áo trắng, quá cũ. Cổ áo quá rộng, được bà thâu hẹp lại bằng chiếc kim băng oặt ẹo. Tôi không thể biết “tuổi thọ” của chiếc kim băng, nhưng có thể đoán, nó phải trải qua nhiều “đời” áo quần cũ khác của bà.

Nhưng, trên tất cả, ở nơi tôi, là cái cảm giác muốn ôm bà trong tay, như ôm niềm hãnh diện và kính trọng của tôi về một người chị mà định mệnh đã ưu ái (?) chọn, là linh hồn của những trang nhật ký tình yêu Huy Cận.

Người đàn bà mà chúng tôi nhắc tới ngay tự dòng đầu tiên, người đàn bà mà trong gặp lại mới nhất của chúng tôi đã nói: “Mình xấu quá, không muốn ra ngoài nữa..!” Đó là bà quả phụ Huy Cận, nhũ danh Trần Lệ Thu; linh hồn những trang nhật ký của tác giả “Lửa Thiêng.”  (HẠNH TUYỀN giới thiệu)

 

ongbahuycan_03
Ông Bà Huy Cận (Hình: HanhTuyen)



Nhật Ký Yêu Em

4 giờ sáng thứ ba 7-7-1964

Em, đã lâu, nay anh mới viết nhật ký. Viết nhật ký yêu EM, vì yêu em. Có lẽ hôm nay mở trang mới của đời anh. Lòng anh phơi phới từng tờ. Em có nghe không?

Gặp em lần đầu tiên tối thứ bảy 4-7-1964 tại nhà chị Tr. Về nhà, một nỗi bàng hoàng mới lạ trong lòng anh. Sáng chủ nhật, anh đạp xe qua phố em, qua nhà em hai lần, với một hy vọng gặp em nơi ngõ (anh biết số nhà em do chị Tr bày cho.)

Tối chủ nhật anh định tìm em tại nhà, nhưng bận bất thường, không đến tìm em được. Đêm ấy, anh nằm nghĩ mãi về em, khuya mới ngủ được. Hôm qua, thứ hai, anh mong đến tối để đến tìm gặp em. Tối trời mưa, anh đạp xe qua các phố vắng, khắp khởi mừng thầm chắc chắn gặp được em, vì trời mưa chắc em không đi đâu. Thế rồi anh đến nhà em, anh dắt xe đạp để ở cầu thang và em biết không, anh đi lên đi xuống cầu thang 3 lần, hồi hộp quá, cứ mỗi lần định gõ cửa gọi tên em, rồi hồi hộp lại thôi. Trong nhà dường như có khách làm anh càng ngại gọi tên em. Anh đứng một hồi lâu ở chân cầu thang rồi ra về, ngoái cổ nhìn lên gác em ở, nhưng không thấy được em đâu. Thế rồi, em biết không, đêm qua, gần về sáng, anh chiêm bao thấy đến nhà em. Trong chiêm bao, nhà em lại biến thành một ngôi nhà ở giữa một vườn rộng, trước nhà có một ao to, anh dựa xe đạp vào cây vối bên bờ ao rồi vội vã vào tìm em. Có một vài bạn gặp anh (vẫn trong chiêm bao) nói một lời khuyến khích âu yếm, tỏ ra thông cảm với nỗi niềm của anh, và chỉ cho anh phòng của em ở. Phút hồi hộp sắp gặp em thì... anh tỉnh dậy, tim anh vẫn còn đập mạnh, chưa hết cơn xúc động của chiêm bao.


huycan_01-content


Mà hết sao được em! Em là xúc động của lòng anh rồi. Em ơi! anh yêu em. Anh yêu em rồi, em có nghe không em? Anh nóng lòng gặp lại em. Đêm qua, lúc ở nhà em về, anh ghé lại nhà chị Tr. Chị Tr. và anh nói chuyện mãi về em. Có những câu, những ý chị Tr. đã nói với anh nhiều lần, thế mà anh cứ muốn nghe lại, vì những câu, những ý đẹp đó nói về em, em của anh. Vậy đó, lòng anh đã gặp được em rồi.

Chiêm bao...
Chiêm bao chưa kịp gặp em
Sáng ra, tỉnh dậy lòng thêm bàng hoàng
Yêu em viết mấy nguôn hàng
Cũng không nói được, bàng hoàng nhớ em
Lòng ta phơi phới cánh chim
Bay cùng trời rộng đã tìm gặp nhau
Gởi em nhật ký trang đầu
Hồn anh thăm thẳm thắm màu trời em


10 giờ đêm 7-7-1964

Em,

Tối nay anh cũng lại định đến tìm em tại nhà, nhưng phút cuối cùng anh bận đi duyệt phim, nên không đến được. Anh ngồi xem phim mà cứ nhớ tới em, nóng ở nơi ngực. Em ạ, bắt đầu từ hôm nay anh nói chuyện với em trong vở nhật ký này. Cứ cuối tuần anh lại trao cho em xem nhé. Cứ mỗi chiều thứ bảy, nhật ký lại đến, lại về với em, thủ thỉ với em những nhớ nhung, những ao ước của anh. Lòng anh, tâm hồn anh, anh giao lại cho em đó. Giữ gìn lấy, nghe em! Em có đồng ý không, anh giao cho cả đời anh. Anh nhớ quá hai con mắt dịu hiền của em, miệng em cười hồn nhiên và trong trắng. Em có nhớ anh không? Em hãy chuẩn bị chăm sóc cả “số phận một con người”, số phận hai con người thì đúng hơn. Số phận anh vào tay em thì nhất định là hạnh phúc. Em ơi, sao anh thiết tha ao ước đem lại hạnh phúc cho em thế. Hạnh phúc hai chúng ta cùng làm ra. Anh sẽ làm cho em vui, làm cho em sung sướng; nguồn sung sướng của anh là sự sung sướng của em. Chị Tr. có cho anh biết em có một quan niệm rất sâu sắc về hạnh phúc ở đời. Anh đồng ý với suy nghĩ của em về điều đó. Giờ này em đã ngủ chưa? Chắc em sẽ chiêm bao anh đêm nay, sức nhớ của anh như vậy, lẽ nào em không chiêm bao gặp anh!

Anh hôn em trăm lần tha thiết.


2 giờ 30’ sáng 8-7-1964

Nhớ em, nóng nơi ngực...
Nhớ em, nóng nơi ngực
Ngủ đi nào có nguôi!
Mắt ngủ, tình vẫn thức,
Đêm rồi đêm bồi hồi.

*

Tình anh thắm trong dạ
Như lửa nằm trong đá
Để dành đó, em ơi!
Gặp em cháy rực đời.

*

Em ơi, em có biết
Anh tha thiết yêu em
Gọi thầm em tha thiết
Trằn trọc giữa lòng đêm.


5 giờ rưỡi sáng 8-7-1964

Em vào đời anh...
Em vào đời anh như cơn giông mùa hạ
Dồn tụ bao giờ trời đất nào hay
Biển yên tĩnh bỗng gió ùn sóng cả
Em đến anh như biển lạ dâng đầy.
Giông mùa hạ ùn nhanh mà tạnh sớm
Anh yêu em, lòng biết thuở nào nguôi
Hy vọng mới trong lòng anh cháy đượm:
Em yêu anh cho anh lại xây đời?

Em có biết? Yêu em, anh mới rõ
Hạnh phúc mới giầu như hầm mỏ
Của quê hương chưa khai phá bao giờ
Anh yêu em, trăm đợi, nghìn chờ.

EM!

Em ạ, nhớ em, mong gặp em, không gặp em được, anh đành tâm sự với cuốn vở này. Em sẽ xem sau, em nhé!


bahuycan_01-content
Bà Huy Cận trước bàn thờ ông (Hình: HanhTuyen)



12 giờ trưa ngày 8-7-1964

Anh thấy cần nói chuyện với em. Lòng anh tràn nay chỉ ao ước gặp em ngay để thổ lộ. Tự nhiên, mấy hôm nay, bất cứ anh nghĩ việc gì về cuộc sống của anh, anh cũng gắn em vào trong đó. Anh sắp xếp, anh dự định, anh mơ tưởng nữa, bao nhiêu ý đẹp chen chúc trong đầu anh, trong lòng anh. Anh yêu em đến mức anh không tách em ra ngoài mọi dự định tương lai của anh được nữa. Anh ao ước em sẽ là người bạn đời của anh. Em là người yêu, em là người bạn, là người cộng tác suốt đời của anh, em nhé. Anh gọi thầm tên em nhiều lần trong buổi sáng, em có nghe thấy không? Em, em! Nóng lòng chờ đến lúc gặp em.

Trưa sau mưa...
Trưa sau mưa trời xanh xa vời vợi
Lòng nhớ em mây trắng rộn ràng bay
Em có nghe trong hàng me đứng đợi
Trái tim anh theo vạn lá phơi bày.

Trưa tương tư vắng lặng dài cuối phố
Anh nhớ em đứng ngó hướng nhà em
Cây che khuất mà lòng anh thấy rõ
Ngủ đi em! mây đã lặng che rèm.


2 giờ 45’ sáng ngày 9-7-1964

EM

Em ạ, anh thường ngủ ngon, mà mấy đêm nay anh cứ ngủ chập chờn, không suốt giấc. Riêng đêm nay, sau lúc gặp em buổi chiều, anh càng không sao ngủ liền giấc. Ngực anh cứ nóng lên, rạo rực, bồi hồi. Anh nói làm sao đây? Có phải em đến trong đời anh? Có phải anh đã gặp được người mà anh hằng thầm mong ước? Có phải “số phận” của đời anh đã được quyết định, với một sự tình cờ đẹp đẽ? Có phải vậy không em? Anh tin hẳn vậy rồi, chẳng biết em có cùng một ý nghĩ và lòng tin như vậy. Em ạ, ban chiều lúc anh đến tìm em, biết bao hồi hộp rồi anh mới gõ cửa gọi em. Anh định nói cùng em bao nhiêu điều, mà rồi anh chỉ nói được chung chung “câu chuyện làm quen” như vậy. Nhưng anh tin rằng em thông minh và nhạy cảm đã nghe được ngoài lời những ý nghĩ nồng cháy đang xao động lòng anh.

Tối hôm qua, anh đến trường múa nói chuyện với khóa học sinh ra trường, anh nói với các em về lý tưởng của người thanh niên, lý tưởng của người nghệ sĩ, anh dăn các em phải sống có lý tưởng. Có lẽ, tối qua là một trong những tối anh nói chuyện xúc động nhất, rạo rực và hào hứng nhất. Chắc là như vậy, chắc là anh có truyền cảm được cho các em học sinh một chút niềm tin về cuộc đời, vì sau khi anh nói các em vây lấy anh muốn anh nói thêm nữa; có em nói: “cái chất say sưa trong “tâm hồn” lúc anh nói đã làm cho các em cũng say lây”. Nhưng chắc chắn không có em học sinh nào biết được rằng anh đã nói chuyện với các em với sự ngân vang (trong tâm hồn) của buổi chiều gặp em. Em xem, em đã hòa vào trong ý nghĩ, việc làm hàng ngày của anh đến thế. Anh tưởng tượng đời anh, đời chúng ta sẽ đẹp đẽ biết bao nếu anh được hạnh phúc có em bên cạnh anh. Mỗi chúng ta sẽ là sức thôi thúc người kia sống và làm việc đẹp đẽ; chúng ta nhân (multiplier) nhau lên, làm phong phú cuộc đời. Và lúc đó, mỗi sáng anh sẽ nhìn vào mắt em để biết anh phải làm gì trong ngày. Và em sẽ nắm tay anh để biết hướng cùng đi giữa cuộc sống. Em, em chớ để những ao ước trên đây của anh hóa thành mộng ảo em nhé. Anh nhớ đôi mắt dịu hiền của em, vầng trán thông mình của em mà lòng anh ngập tràn hy vọng.

Anh đến em còn say...
Anh đến, em còn say
Giấc ngủ buổi cuối ngày
Gọi thầm, em có hay?

Anh muốn đứng triền miên
Canh phòng cho em ngủ
Như trong chuyện thần tiên (1)
Có một nàng công chúa...

Anh muốn đứng gìn giữ
Cho trọn đời em say
Cho đôi ta, một tổ
Giữa hoa đời ngập đầy...

... Nhưng mà anh đã phải gọi em dậy. Ôi buổi chiều đơn sơ, giản dị mà biết bao đẹp đẽ, phải không em?


13 giờ ngày 9-4-1964

Nhật ký của ta ơi, ta sẽ gởi nhật ký đến người mà ta ao ước. Nhật ký sẽ nói lòng ta với người ta yêu. Nhưng nào nhật ký có nói hết được lòng ta! Em ơi, em hãy nghe xao động lòng anh cả ngoài những trang anh viết vội vã này.

(1) Chuyện “La belle au bois dormant” (Hằng Nga ngủ trong rừng) em có nhớ không?

Chiều nay anh gắng đến em, chỉ sợ bận quá mà phải lùi lại mai. Em, em viết cho anh đi. Anh tha thiết muốn được đọc em.


Tối 13-7-1964

Anh cầm những ngón tay em...
Anh cầm những ngón tay em
Thon thon tháp bút, dịu mềm chồi hoa
Yêu em, ngón ngón giao hòa
Phải hoa hạnh phúc nở xòa lòng anh?

Tay ta đan với tay mình,
Búp hồng khéo dệt tấm tình đôi ta...
Dệt trăm nghìn nỗi thiết tha
Lòng say rạo rực, nói ra ngại ngùng...

Yêu nhau, căn dặn nhau cùng
Tay cầm tay, một tấm lòng từ đây.


Sáng 14-7-1964

Soi gương buổi sáng
Mỗi sáng mặt anh trong mặt gương
Thẫn thờ còn thiếu mặt em thương
Bấy lâu bóng lạnh buồn đơn chiếc
Kính lạnh buồn xa hơn đại dương.

Em hỡi, bao giờ em với anh
Soi gương chung bóng nhập hai mình?
Bao giờ khuya sớm tay ôm ấp,
Ửng sáng lòng ta gương sáng xanh.


19-7-1964

Em có hay chăng?
Em có hay chăng? dáng mặt em
Đã thành dáng hạnh phúc êm đềm
Anh nhìn chan chứa say ngày mới
Em đẹp vừng dương xóa bóng đêm.

Có lúc ngồi bên em ngượng nghịu
Nói năng chẳng biết nói năng chi
Anh nghe em nói, hồn thông hiểu
Dáng của lời em nhập dáng đi.


Sáng 20-7-1964

Em đừng buồn nữa...
Em đừng buồn nữa em ơi!
Vì anh đã đến trọn đời yêu em
Em đừng buồn nữa nghe em!
Ngủ cho ngon giấc, tròn đêm chớ buồn!
Mặt em chớ để gầy khuôn
Em hao dáng mặt khiến hồn anh đau.
“Giữ vàng giữ ngọc” cho nhau
Đời ta đã một, nhớ câu “giữ gìn”!


Sáng nay, 26-7-1964,

Em đến với anh. Em yêu anh đến thế. Em hôn anh say đắm. Anh hôn em dập cả môi. Anh dặn em phương hướng xây cuộc đời hai ta. Em hứa làm tròn trách nhiệm.


Chiều chủ nhật 26-7-1964

Buổi sáng đôi ta
Em đến anh rồi! buổi sáng xanh
Đời em hóa một với đời anh
Hôn em chín cả hai làn má,
Hạnh phúc đầy như trái chín cành.

Em bảo: “Yêu nhau cùng sống chết”
Anh thêm: “Sống hạnh phúc cho nhau”
Rồi như cành quấn ôm tha thiết,
Tay lại cầm tay, đầu tựa đầu.

Em hỡi! nghìn năm ta nhớ lấy
Buổi mai rạo rực mở đời ta
Ta hôn nhau những hôn nồng cháy,
Lửa sáng hồn nhau rộn tiếng ca.

Anh tiễn em vừa trưa đứng bóng
Hoa lan thơm, cụm níu chân về.
Em quành khuất phố, anh còn ngóng,
Sống lại thần tiên phút đắm mê.

Chỉ tối nay đà lại gặp em
Mà lòng thêm cớ nhớ em thêm
Yêu em, yêu quá, làm sao nói?
Trên giấy nghìn hôn lại gởi kèm.


18 giờ ngày 26-7-1964

Ngày hai mươi sáu
Ngày hai mươi sáu em ơi!
Lòng ta nhớ lấy trọn đời yêu thương.
Ngày hai mươi sáu vấn vương
Hoàng lan thơm dậy bước đường hai ta
Em về phố dưới nào xa!
Mà anh trưa nhớ, chiều ra lại chờ.
Lòng em thổn thức môi tơ,
Hôn em đắm đuối, tôn thờ tình em.
Dặn rồi, dặn nữa, dặn thêm:
Yêu nhau, em nhớ giữ gìn cho nhau
Xa em chẳng cách sông, cầu
Nhớ em đứt ruột cuối, đầu phố quen!

Nhớ em
Đêm nằm vọng nhớ em yêu nhớ
Em biết lòng anh ran nhớ em
Em biết lòng anh là động lửa
Yêu em cháy rực suốt ngày đêm?

Ví bằng mở được ngực anh ra
Anh cất em vào trong thịt da
Khi ngủ có em trong nhịp thở
Chiêm bao tỉnh giấc khỏi buồn xa...
Nhớ em, anh biết nói sao cùng!
Mỗi thớ đời anh mỗi thớ rung.
Tất cả chờ em, tất cả đợi
Ngày hai ta hẹn sống đời chung.

Từ đây tới đó, mỗi đêm về
Anh đợi chờ em, nhớ tái tê...
Sung sướng được em yêu cũng khổ!
Lòng anh như dại bởi yêu mê.

Em nghìn yêu mến! giữa đêm thâu
Anh viết cho lòng đỡ nhớ đau...
Nhưng dưới tay anh trang giấy lạnh,
Phải đâu má nóng buổi kề nhau...


Nửa đêm 27-7-1964

Hôn em – Anh của em
Cho mãi em là em của anh
Lửa cháy lòng anh – em có hay?
Từ khi em đến thổi mê say
Yêu em, anh lại yêu đời bội,
Nắng chóa từ đây dặm tháng ngày.

Anh có em, và em có anh
Dẫu qua trăm thác với nghìn ghềnh
Đời ta vẫn vượt đầu gian khổ,
Trời của lòng ta vạn thuở xanh.

Từ có lòng em, anh sáng bừng
Như hoa gặp được tiết ra hương
Có em, anh nở trăm mùa mới,
Em rọi đời anh ngập ánh dương.

Em đến như nguồn dội mát tươi
Hồn anh say đắm thắm sắc đời
Tặng em trăm đóa – tâm – hồn đó,
Hoa nở vì em với vạn người.

Em của lòng anh cuối phố kia
Ngờ đâu anh thức giữa đêm khuya
Viết thơ ca tụng tình em nhỉ...
Mộng đẹp về em động nét mi.

Em nhớ, ngày mai em đến sớm
Yêu em, anh thức để cầm canh
Cho tình ta vượt qua ghềnh thác
Cho mãi EM LÀ EM CỦA ANH.


(Đêm 28-7-1964)

29-7-1964

Sáng nay em lại đến (8 giờ 30 + 10 giờ 40)

Sáng nay em lại đến
Mặn nồng tình đôi ta
Chuyện, bao giờ hết chuyện!
Tay cầm tay thiết tha.

- Anh ơi, anh có biết
Em chờ anh từ lâu
Bởi chờ anh tha thiết
Bây giờ ta gặp nhau

- Em ơi, em có hay
Anh ước thầm em mãi
Nay ta cộng tháng ngày,
Lẽ cuộc đời phải vậy.

Hai đứa triền miên lặng
Trong những phút hôn dài
Ngoài vườn cây nhãn nắng
Cũng nặng mình trái sai.

- Anh tin tưởng vào em!
Bởi lòng em đã quyết.
Em yêu anh trọn đời
Cho đến ngày em chết.

- Anh làm em sung sướng
Là hạnh phúc đời anh.
Hạnh phúc giàu trữ lượng
Đời vì ta để dành.

Anh bế em vào lòng,
Em choàng anh khít cổ.
Đắm say hòa hơi thở,
Nghe nhịp đời mênh mông.

Trưa 31-7-1964, em lại đến với anh, em mang theo cụm hoa hồng trắng để vào lọ tím trên bàn cho anh. Và em trao anh chiếc khăn em thêu hai chữ tên anh và em; có cái hoa màu tím “tượng trưng cho lòng chung thủy”. Hôn em không ngớt, yêu em vô cùng em ơi!


Tối 31-7-1964.

Chiều nay em trao anh 2 chiếc ảnh của em. Em đề sau ảnh hai câu thơ:


“Lòng xin trao vẹn người thương,
Hồn luôn theo rõi bước đường anh đi”

Em của anh


Lòng em trao vẹn cho anh
Lòng em trao vẹn cho anh
Xa nhau, em gửi bóng hình ấp ôm.
Tạm xa mười mấy sớm hôm,
Rứt xa mới biết thân, hồn đã chung.
Yêu em, nhớ mấy cho cùng!
Hẹn khi ấm tổ tương phùng đó em!
Bấy giờ khuya sớm ngày đêm
Đời ta chung một, khỏi tìm nhau xa,
Anh về biển nắng quê ta,
Em đi gió Cảng mặn mà nhớ thương.
Tình ta chăng lưới mười phương
Thơ anh trải rực mỗi đường em đi.

(Tối 31-7-1964

Hôn em của anh)


Sầm Sơn 17 giờ ngày 3-8-1964

Em của anh,

Anh đến đây hồi 13 giờ; nghỉ trưa được một lúc thì có báo động một hồi lâu. Các bạn đi tắm. Anh mê biển như thế nào, có lần nói chuyện với em. Nhưng anh chưa ra biển vội. Anh cần nói chuyện với em của anh đã. Cả đêm qua anh nhớ em như cháy ruột. Anh yêu em, anh thươ ng em vô ngần, không có gì tả hết được. Anh nghĩ đến sung sướng, hồi hộp cứ muốn ứa nước mắt. Anh nghĩ cũng lạ, cũng thật là kỳ diệu mối tình của hai đứa mình, kỳ diệu mà cũng thật là tất yếu em nhỉ... Tình cảm đến đột ngột mà sâu xoáy ngay, phải không em. Mà cũng có thể nói sự đột ngột đó đã được tâm hồn của hai anh em ta chuẩn bị từ lâu: cuộc sống tâm hồn của mỗi đứa tất nhiên phải dẫn đến gặp tâm hồn đồng điệu.

Em là tất yếu của lòng anh!
Em là tất yếu của lòng anh!
Là lẽ đương nhiên, chuyện đã đành
Em đến anh như từ nhịp thở
Của hồn anh, của cả đời anh.

Đêm qua anh nằm “thương” em vô hạn, thương theo nghĩa tiếng Huế của thương, theo nghĩa chữ “người thương” trong câu thơ của em đề sau ảnh.

Anh muốn có em bên để ôm em vào lòng thật chặt, thật chặt như hôm đầu tiên của hai ta em nhỉ. Anh muốn ấn đầu em vào đầu anh cho những ý nghĩ xúc động của anh nhập vào em, như bằng một thứ... osmose (1). Kỳ diệu. Em ạ, anh không thể thiếu được em nữa trong đời anh. Anh thấy chúng ta nhất định sẽ thực hiện đúng “chương trình hạnh phúc” của chúng ta như anh đã ngỏ cùng em. Hôn em vô cùng... yêu nhớ của anh.


Sầm Sơn 13 giờ 30 4-8-1964


Em,

Sáng nay 5 giờ anh đã dậy, và chạy dọc biển trong nửa tiếng đồng hồ. Biển sáng sớm đẹp vô ngần em ạ. Vừa lớn lao vừa mới mẻ. Có một cái gì rất măng tơ trong biển, trong những làn sóng ban mai. Rất trẻ và rất tình. Anh nhớ em, nhớ em không thể nói được trước biển dạt dào như vậy. Em là biển của lòng anh. “Em đến anh như biển lạ dâng đầy” Quả thật như vậy, em ạ.


Anh đến em như anh về với biển
Anh đến em như anh về với biển
Em nghìn năm biển lớn của lòng anh
Em dào dạt tình em vĩnh viễn
Ngọn triều em cao vút quá mây xanh.

Về với biển như về quê ruột thịt
Anh đến em: về quê quán tâm hồn
Biển chung thủy một niềm tha thiết
Em yêu anh như biển ngợp trào tuôn.

Em yêu mến! biển lòng anh mãi mãi!
Anh vào em, tắm sóng của đời em
Ngập tràn em, anh biết nói chi thêm!

Em ạ, anh báo để em biết là anh đã nói chuyện hai đứa mình với ba đồng chí của anh; các anh ấy đều mừng cho anh và “mong anh sung sướng”. Em có mừng cùng anh không? Em ơi, em có biết anh để cái khăn thêu và hai chiếc ảnh của em nơi túi ngực của anh, phía trái tim của anh không? Anh cứ nhớ câu em cắt nghĩa mầu tím tượng trưng cái gì. Em của anh đáng yêu quá mất thôi. Hôm anh đi anh mang cả mấy hoa hồng của em bỏ vào túi. Hương hoa hồng ướp ảnh em: anh hôn mãi không thôi, hương em ôm ấp tâm hồn anh mãi mãi.

Sầm Sơn 10 giờ sáng 5-8-1964. Nhớ em, anh nghĩ đến Elizabeth Browing. Yêu em, anh hy vọng ở em. Em đã là Elizabeth của anh rồi. Phải không em? Em có nhớ buổi trưa em và anh cùng xem tiểu sử Robert và Elizabeth Browing?


Sầm Sơn 6 giờ sáng 6-8-1964

Chùm hoa em tặng...
Chùm hoa em tặng mãi tươi
Ra đi, anh bỏ trong người mang đi
Hương hồng nồng đượm đê mê
Hương em quấn quít đi về với anh.
Cánh hoa trong túi để dành
Hôn hoa đỡ nhớ một mình nhớ em.


Sầm Sơn 19 giờ 6-8-1964.
Em yêu quý,

Em có biết anh nhớ em như thế nào không. Anh nhớ em trong mỗi thớ của lòng anh, của đời anh. Có cảm giác như là em đã nhập vào anh. Em thành ra một nửa tâm hồn của anh, của cả thân thể anh nữa. Em ở nhà, có nghe lòng anh nhớ em không? Em có nghe nóng nơi ngực lòng nhớ da diết của anh không? Có lẽ, anh sẽ không ở hết 15 ngày nghỉ phép tại Sầm Sơn này. Anh sẽ về trước chủ nhật 16-8, anh em ta lại gặp nhau tại nhà anh, em nhỉ.


Sầm Sơn 19 giờ 6-8-1964

Mới một tuần xa...
Mới một tuần xa nhớ nhớ điên
Nhớ môi em nói, mắt em nhìn
Nhớ vừng trán rộng như ngày mới
Nhớ cả mùi hương cổ áo em.

Nhớ nhất lòng em đến với anh
Lòng em trao vẹn khối chung tình
Đắm say, trong trắng, và e lệ
Nhớ sắc hồn em mộng biếc xanh.
Nhớ lắm em ơi, biết nói sao!
Hình em như thể tự tuôn trào
Từ lòng anh nhớ. Em như thể
Máu chính tim anh đập dạt dào.

Thôi một tuần sau lại gặp em
Anh về sẽ kể hết ngày đêm
Cho em biết rõ lòng anh nhớ.
Và để lòng em yêu nhớ thêm

20 giờ 6-8-1964

Anh hôn em


Sầm Sơn 20 giờ ngày 7-8-1964

Em yêu quý,

Tối nay, anh tâm sự với em, người vợ sắp cưới của anh. Em thấy không tình hình mấy hôm nay càng nhắc nhở chúng ta là con đường trước mặt mà chúng ta đang đi còn nhiều gian khổ, còn những khó khăn phải vượt qua, để đi đến thành công. Chính trong những ngày này anh lại thấy yêu em gấp bội, vì anh biết em là người nhất tâm sống chết cùng anh, trong cuộc sống cho ra sống. Anh càng yêu em gấp bội vì anh cảm thấy sâu sắc rằng em hoàn toàn tin cậy anh khi em quyết tâm xây dựng cuộc đời cùng anh. Em yêu quý của anh, người vợ sắp cưới mà anh yêu dấu trọn đời! Em hãy dựa đầu vào lòng anh đây này! Em hãy tựa đời em vào đời anh! Hãy hoàn toàn tin tưởng ở anh! Chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc đời đáng sống, sống một cuộc đời đẹp đẽ và đầy nghị lực em ạ. Em ạ, chính tình yêu của em đã là một nguồn hứng khởi lớn cho anh, trưa 29-7 chúng ta đã nói với nhau điều đó, em có nhớ không. Anh cũng tin rằng tình yêu của chúng ta là nguồn hứng khởi lớn đối với cuộc sống của em. Chúng ta nhân nhau lên mà sống, mà làm việc cho nhau phải không em. Chúng ta làm tất cả cho nhau, bởi vì chúng ta khuyến khích nhau làm tròn nhiệm vụ với cuộc đời chung của dân tộc. Khi nãy, anh đi dạo dọc bờ biển. Trời tối, sóng vỗ mạnh từng hồi. Ngày trước anh đi một mình bên biển như vậy thì một là anh buồn nát ruột nát gan, hai là anh vui thanh thoát, đắm hồn trong vũ trụ để “nguôi cái sầu nhân gian”. Nhưng tối hôm nay, đi bên cạnh biển như vậy, anh không buồn, mà anh cũng không vui thanh thoát, mà anh thấy yêu đời vô hạn bởi vì anh đã có em, bởi vì anh yêu em tận đáy lòng anh. Em ơi, anh vững chân hơn trong đời vì có em đi cùng anh. Em người vợ yêu quý sắp cưới của anh! Anh hôn em nghìn lần, hôn đôi mắt hiền dịu và suy nghĩ của em, hôn cái miệng mà mỗi khi em nói hơi mỉm cười cứ làm chết điếng lòng anh!

Hỡi em sắp cưới của anh
Hỡi em sắp cưới của anh!

Anh yêu anh dặn để dành đôi câu:

Sống đời dũng cảm cùng nhau
Là đời tuyệt đẹp tuyệt giàu em ơi!
Có em, anh có gấp mười
Những gì tha thiết ở đời đó em.
Rạt rào sóng vỗ bờ đêm
Sóng ơi sóng đến bên thềm em ta
Vỗ triều yêu nhớ tận nhà
Cho em đêm cũng giấc hòa đại dương
Em yêu, em quý, em thương
Đưa tay anh nắm, lên đường cùng anh!

Tối 7-8-1964

Hôn em


Sáng 8-8-1964 gởi thư thứ hai cho em, từ Sầm Sơn.

Sầm Sơn 9 giờ sáng 9-8-1964. Em của anh, 6 giờ tối hôm qua anh nhận được điện báo tin mẹ anh ốm nặng. Sáng nay tìm xe để về mà không kịp. Trưa nay anh sẽ về. Lúc anh ở Hà Nội ra đi, mẹ anh khỏe bình thường. Nay được tin ốm nặng anh thật lo “Mẹ già như trái chín cây”, khỏe đó, ốm đó. Không biết sao mà lường. Anh thương mẹ vô cùng, em ạ. Em cũng thương mẹ anh, em nghe. Anh nghĩ dại, nhỡ chuyến này mẹ anh có sao thì mẹ anh khổ lắm, buồn lắm vì thấy anh còn khổ, còn “bơ vơ một mình”. Anh nghĩ thoáng vậy mà thấy đau xót vô hạn cho anh, cho mẹ anh. Đáng lẽ mẹ anh và anh đã được sống một cuộc sống hạnh phúc, êm đẹp, nay tràn tình cảm trong những năm qua. Cứ nghĩ đến là ứa nước mắt. Em này, hay là lần này em đến thăm mẹ anh. Anh sẽ chỉ nói riêng cho mẹ anh biết “em là của anh”, ngoài ra chưa cho người khác và chưa cho các em anh biết. Phút lo lắng và buồn của anh, anh có em, anh đỡ khổ em ạ. Em! em của anh! tối nay anh về gặp mẹ anh, rồi anh ghé lại gặp em. Em chờ anh, em nhé. Hôn em.

Em! Tại sao mới hơn một tháng, mà đời của chúng ta đã giàu quá khứ vậy em? Chúng ta đã có một quá khứ đầy nặng với nhau rồi. Anh mang em trong lòng, với cả những ngày tháng qua, với cả những ngày tháng đã qua của em... Lạ thật em ạ, anh tưởng như anh biết cả tuổi thơ ấu của em. Em! tất cả đời em là của anh, anh yêu quý nó vô ngần.

Và “những ngày tháng 7 của đôi ta” sáng ngời em nhỉ. Hôn em. Hôn em.

Tối 9-8-1964, 20 giờ 20 đến 22 giờ. Em đến phòng anh (lần thứ tư). Đắm say như lần đầu. Càng yêu em gấp bội. Em kể đêm 2-8 em cũng nhớ anh, không ngủ được. Em đọc mấy đoạn thơ em làm tặng anh. Em! em! bao giờ chúng ta cùng chung sống trong “phòng chúng ta”?” Anh yêu em, anh quý em, anh mê em. Em: nỗi say đắm của lòng anh, nỗi ngây ngất của hồn anh, sức hấp dẫn tuyệt đối đối với đời anh! Anh hôn em mà thấy lòng anh tan vào môi em. Anh ôm em mà thấy tất cả em, tất cả em tự lòng anh mà toát ra. Như em là sức sáng tạo của lòng anh, của cả toàn thân anh. Em! nói bằng cách nào cũng chỉ là cố diễn tả cho được cái thật sự sâu xa khó tả là: anh yêu em, em yêu anh. Hôn em. Hôn em.

Tối 10-8-1964. Anh đến nhà em, em ở nhà một mình trên gác. Anh lên cùng em, trao em bài thơ “Phòng anh”. Nói chuyện với em từ 8 giờ đến 9 giờ 15’ tối. Xem ảnh em chụp hồi nhỏ với các chị và các em của em. Tại sao anh thấy mến gia đình em đến thế. Anh tưởng tượng tuổi nhỏ của em, từng bước lớn lên của em, những ước mơ suy nghĩ của em. Anh sung sướng quá khi nghĩ rằng quá khứ của em đã tạo ra em, hôm nay cho anh gặp, cho anh được có em, cho anh được yêu em. Em! anh gọi thầm em, em có nghe không? Em! mau đến ngày thứ năm cho anh gặp lại em. Hôn em tha thiết của anh.

10 giờ ngày 11-8-1964. Em, anh lại ra đi Tam Đảo, lên đó chắc là anh nhớ em lắm. Anh sẽ có bức thư Tam Đảo về cho em.

Hôn em, ôm em vào lòng của anh. Anh

Phòng anh...

(hay là: Bích Câu kỳ ngộ mới)

tặng EM nghìn lần yêu quý của ANH.

Phòng anh lộn xộn sách cùng vở
Có cả đời anh còn ngổn ngang
Trăng mấy mùa không vào cửa sổ
Hoa không ai cắm ở trên bàn.

Em yêu em đến, mở xanh trời
Anh tạm bày qua, lấy chỗ ngồi
Hai đứa giữa phòng còn bụi bặm
Mà lòng náo nức quá, em ơi!

Nơi anh hằng sống, hằng suy nghĩ,
Vui cuộc đời chung, đau khổ riêng,
Thiếu một hồn em, anh để chỗ
Chờ em, như thể chuyện thần tiên.

Vậy rồi em đến, ở bên anh,
Hơn chuyện chàng Uyên gặp bức tranh
Em đẹp trăm lần, hơn Tố Nữ
Sửa sang cuộc sống vẹn ân tình.

Em không nhập trốn tranh nào cả,
Dấn bước cùng anh giữa cuộc đời.
Chẳng phải rình em sau cánh cửa
Yêu nhau đâu cũng bước trùng đôi.

Anh giao phòng này, giao lòng này
Cho em xếp đặt kể từ đây.
Cho hoa em cắm hồng tươi mãi,
Cho trán anh kề dịu ấm tay.

Phòng anh lộn xộn sách cùng vở
Là chốn tình ta xây tổ êm.
Sách vở chép trăm tình đẹp đẽ
Có ghen chăng nhỉ anh cùng em?

Sáng nay cầm bút chép bài thơ
Viết tặng em yêu, thỏa đợi chờ
Anh thấy phòng ta quang đãng lạ
Lòng vui gấp mấy Tú Uyên xưa.

(Đêm 9, sáng 10-8-1964)

ANH của EM

HUY CẬN

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Hai 20244:27 CH(Xem: 455)
Cuối cùng thì, sau hơn bốn mươi năm vắng mặt, Ly Rượu Mừng của nhạc sĩ Phạm Đình Chương lại được, giờ đây, rót đầy tràn ly, trên tay mỗi người dân nước Việt, cùng nâng lên, cùng hát vang, cùng chúc vang một mùa xuân:
15 Tháng Hai 20242:26 CH(Xem: 622)
Ngô Thế Vinh là một tên tuổi đã thành danh ngay từ trước năm 1975 tại miền Nam Việt Nam.
25 Tháng Giêng 20249:05 SA(Xem: 636)
Với tôi, Phạm Duy là Người gieo hương.
15 Tháng Mười Hai 20234:33 CH(Xem: 683)
“Người đi qua đời tôi / Hồn lưng miền rét mướt / Đường bay đầy lá mùa / Vàng xưa đầy dấu chân / Lòng vắng như ngày tháng…”
08 Tháng Mười Hai 20239:13 SA(Xem: 708)
Thơ bà, hòa trộn giữa nét âm trầm, sâu kín, dịu dàng của xứ Huế và nét xông xáo, cởi mở, sẵn sàng đón nhận, hóa giải nhẹ nhàng mọi vấn đề của kiểu Sài Gòn,
21 Tháng Mười Một 20239:39 SA(Xem: 800)
Năm 1997, bố tôi, nhà thơ Trần Dần mất tại Hà Nội.
11 Tháng Mười Một 202312:00 SA(Xem: 7917)
Tôi gặp bà lúc nhà thơ Huy Cận còn tại thế. Hai lần gặp, bà như cái bóng bên cạnh chồng.
05 Tháng Mười Một 20233:49 CH(Xem: 864)
Trong âm nhạc, Từ Công Phụng là một trong những nhạc sĩ rất đặc biệt,
25 Tháng Mười 20231:55 CH(Xem: 684)
Tất cả kéo tôi trở lại là mình với những cảm xúc dịu dàng. Ở đó tôi gặp Nhà Thơ Trịnh Y Thư.
19 Tháng Mười 20231:35 CH(Xem: 1069)
Nhiều ngôi chùa trong thành phố gióng chuông tiễn biệt vị phật tử khác thường.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16703)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 11969)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18744)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 8940)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8008)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 416)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 755)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 981)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22284)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13822)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19050)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7736)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8634)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8342)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10885)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30528)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20707)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25300)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22779)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21556)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19611)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17923)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19109)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16789)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 15987)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24313)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31733)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34784)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,