Tôi ngoài 50, mới đọc nhiều gần đây, cầm bút mới hơn 2 năm. Viết hàng tuần đăng tờ báo nhỏ Thời Mới Toronto, Canada, đăng Facebook, rồi lai rai giữ lại những bài vừa ý nhất chờ ngày in sách làm kỷ niệm. Tính chỉ ra sách chừng nào tôi sắp… ra đi vĩnh viễn thôi. Tôi hay viết đời sống vui buồn muôn màu hằng ngày: Đất nước, tâm linh, tôn giáo, cộng đồng, truyện ngắn xã hội, tình cảm tá lả không biết chừa thứ gì, dám cả bình luận chuyện… văn chương nữa.
Xin vô đề nhé. Xưa nay tôi không yêu mấy người ham về nước làm ăn, hưởng thụ, sinh sống. Không yêu mấy nhà văn hay về nước in ấn hay ra mắt sách hả hê đầy hãnh diện. Không ham mấy nhà văn không dám đụng tới chuyện tình hình đất nước, dân oan, có khi không dám viết cả hai chữ cộng sản. Không yêu mấy người hay kênh kiệu, ta đây cao sang, trong văn lẫn ngoài văn. Và tôi cũng không ngại viết ra những cảm xúc của mình về họ, dù tôi ít khi ghi ra rõ họ là ai. Mấy năm gần đây tôi để ý thấy nhà thơ Du Tử Lê đã bị một số người chửi thật nặng nề. Chuyện bài ông viết về Nguyễn Tất Nhiên, chuyện ông về nước ra mắt sách... Cụ thể, có vài nhà văn đã nhục mạ ông, gọi ông dân phản bội đồng đội, gọi ông hèn, phê phán cả tâm tánh ông, đời tư ông đến bừa bãi, tủn mủn, nhỏ mọn...
Rồi tôi “theo dõi” ông trên trang mạng này, đọc khá nhiều gì ông viết, và biết nhiều hơn về ông. Biết cả chuyện gần đây sức khoẻ ông có lúc kém đi, và ông đang, “dám”, ra mắt mấy cuốn (công trình nghiên cứu) về văn học. Tôi thấy ông nhận định văn học khá nhiều, dù ông hay đính chính mình không phải nhà phê bình gì cả - và ông có nhiều nhận định thật bạo, thật hay, hay hơn nhiều nhà phê bình nhận định hời hời èo uột, chỉ hay khen cùng phe nhóm. Theo thiển ý, tôi thấy ông có lối viết mới. Mới, thường bay bay như ông đang làm thơ, có lúc tôi đọc mà cứ dễ bị nghẹn do ông phẩy nhiều quá, lại hay phẩy thình lình nữa khi đang ngon trớn. Chắc ông ghét mấy dấu chấm chắc nụi thiếu thi vị ấy lắm thì phải. Ông có lối trình bày chữ và nghĩa hơi trịch thượng, hơi tà tà tự tại không giống ai thật. Lắm nhà văn chắc phải… bực lắm.
Lướt sơ phần bè bạn ông, tôi cũng có thể nhận ra ai là bạn, ai không là bạn của ông trong văn giới. Và chắc chắn không mấy “nhà phê bình” ưa ông. Người không ưa ông chắc nhiều. Người mê ông chắc chắn nhiều hơn. Sự nghiệp thơ, văn, họa của ông quả nhiên đồ sộ thật, khó tưởng tượng nổi chúng đẻ ra từ tấm thân mảnh mai ấy. Không ai dám nghi ngờ. Thiển nghĩ, ông phải làm ngứa mắt nhiều người, hình như lắm người chỉ chờ dịp là nhục mạ ông đến thậm tệ, nhiều hơn là họ chỉ phản ứng tới một bài viết, hay một chuyện ông về nước ra mắt sách, thì phải. Những cú nhục mạ mút chỉ như thế thì thật là bé nhỏ, bé nhỏ đến tội nghiệp.
Tôi không bào chữa, hay vỗ tay mọi việc ông làm.
Tôi chỉ thấy ông Du Tử Lê xứng đáng được quí mến hơn những gì người ta đang cố tình bôi nhọ, do những công trình to lớn mà ông đã đóng góp vào nghệ thuật Việt Nam. Đâu đó, tôi cảm được sự cô đơn của ông, sự áy náy của ông dù ông chưa hề viết hết ra mọi cảm nhận của mình sau những cơn sóng gió, và nếu được làm lại, tôi nghĩ chắc chắn ông sẽ làm lại đôi điều đáng tiếc nào đó. - Đấy cũng là tâm sự của tôi với ngòi bút mới.
Tôi mạo muội dám coi ông như một người bạn. Đâu phải ai làm bạn ai cũng phải gật gù đồng ý nhau mọi việc, cũng phải ngang tài nhau đâu chứ. Ngoài chữ tài, chữ tuổi, hình như còn có chữ tâm, chữ mạng, chữ duyên, và lắm chữ khác nữa mà... Với tôi, ông là một người dám nói lên ý mình, và không nói được như thế thì chắc ông khó thở lắm. Tôi thích ngồi đối diện với một con người như thế.
Mong có ngày ông ngồi cà phê với tôi cho đỡ cô đơn, dù quanh ông vẫn đang còn có nhiều bè bạn.