Và, Như ai đó đã nói thơ Du Tử Lê vẫn bay trên những đường chân trời, bay trên những vực tình và bay trên những năm tháng đời người.
Là một trong cả triệu người say mê chữ nghĩa, lời thơ tuyệt diệu của Ông dù có rất nhiều bài ở chốn nhân gian không thể hiểu. Tôi đã được dịp học thêm văn chương VN qua văn thơ của Ông và yêu tiếng Việt thiết tha hơn.
Tuy nhiên, có lẽ quan niệm sống và cách Ông đối diện trước những thị phi của đời thường đã khiến tôi phải tâm phục khẩu phục.
“Dù tôi có lên tiếng hay không,
sự thật vẫn còn đó”
Nhà thơ Du Tử Lê có lần giải thích về sự im lặng của ông, với nhiều ngụ ý, và đã nói rõ quan điểm của mình, trong một cuộc phỏng vấn:
“Im lặng đôi khi mang ý nghĩa của sự tha thứ, im lặng đôi khi còn vì hoàn cảnh… Nhưng tôi vẫn thấy: Tôi im lặng vì tôi biết, với thời gian, sự thật vẫn nguyên vẹn đó. Và tôi không có khả năng đánh tráo hoặc đổi thay nó được.
Tôi cho rằng, đứng trước sự thật, chúng ta chỉ có duy nhất, một sự thật. Trường hợp nào thì cũng không thể có hai sự thật… Cũng vậy, khi chúng ta đúng trước cái sai, cái không đúng…
Tôi từ chối lên tiếng, trả lời chỉ vì đơn giản, tôi nghĩ, đó cũng là một thứ tai nạn. Không chỉ phải đối điện với những tai ương, mà tôi còn từng là nạn nhân những tai ương đó nữa.
Vì thế, trước tấm lòng của những nhà báo nghĩ tới và hỏi tôi, tôi chỉ có một câu trả lời, rất thành thật là:
Cám ơn. Mong mọi chuyện sớm qua.
Ngoài ra, tôi sẽ không để những chuyện đó ảnh hưởng tới công việc hàng ngày của mình. Quỹ thời gian của tôi còn lại quá ít, để mất thì giờ vào những chuyện như thế.
Động lực khiến tôi còn có thể tiếp tục làm việc tới ngày hôm nay, chính là sự tin tưởng của tôi, vào đám đông thầm lặng đó.”
Nhà báo Tuấn Khanh đã nói giúp suy nghĩ của Du Tử Lê trong câu kết không thể nào đầy đủ trọn vẹn hơn được.
“Có rất nhiều điều trong đời, không cần người phải biết, nhưng riêng mình biết, trời biết. Khi chiếc xe của ông đi khuất, đứng lại trên con đường vắng với gió nhẹ mùa hè, tôi thấy mình thấu hiểu hơn, dung nhận rõ nỗi cô đơn của người-trong-cộng-đồng- người."
Cám ơn Nhà Thơ đã thắp...”Sáng cho đời đến giọt dầu cuối cùng“
Xin cúi đầu vĩnh biệt thi sĩ Du Tử Lê -
“Chỗ ngồi thôi đã bỏ…”
“Một đời không dậy nữa,
Một đời thôi cũng thôi”…