khi những hòn than tình yêu tự bốc cháy,
kiếm tìm bản mệnh tàn, tro của chúng;
lúc buổi chiều ẩn nấp đâu đó,
trong nỗ lực rình rập sự trốn chạy của nắng.
và, những đám mây cong cớn
trút, bỏ nốt phần xiêm, áo lếch thếch,
cho bóng tối thu, dọn...
tôi đã cất tiếng gọi hạnh phúc / ân sủng của thượng đế
và, khổ đau / niềm vui (đáng nghi ngại) của địa ngục.
tôi đã gọi em.
tiếng gọi, tôi: sớm bị phủ nhận.
khi những con đường (tôi đi qua,) xuống cấp,
không thể tự quay lui,
thăm hỏi kỷ niệm chúng còn giữ được.
và, những cúi thấp mấy / mái hiên,
cũng không thể tìm lại chiếc bóng, một lần, của mình;
tôi cất tiếng gọi những mùi hương tấy sưng,
và, thương-yêu-mẩn-đỏ.
tôi gọi em.
những con vi trùng biệt ly
lây, lan nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
khi nỗi nhớ xúc xiểm những vùng đau đớn, khuất,
buổi sáng chưa tự đem mình khỏi gối, chăn;
với nhiều giác-quan-mộng-mị còn nóng hổi hơi, hướm;
hậm hực đêm, kiếm tìm nỗi buồn bất cẩn,
rất nhiêu khê.
tôi cất tiếng gọi cô đơn.
đánh tráo nó bằng khật khùng hớn hở.
tôi đã gọi em.
ai đó, bảo:
“chỉ tình yêu mới cho không chúng ta mọi điều...
“còn đời sống vốn bắt ta phải trả giá cao- -
“luôn cả những gì không liên hệ...”
tôi hiểu ra (cách của mình):
-tôi có em:
từ những ngày trái đất quay. ngược.
(3-08_6-2009.)