1.
đừng ngó lui /đừng tìm hiểu /nghe con
đời sống bố những ngày đầu tỵ nạn
(cách gì cũng đã trên hai mươi năm!)
bố không muốn con mất tinh thần.
con sẽ đặt lại vấn đề:
- màu da của Thượng Đế!
bố chỉ cần con nhớ
những lúc quá bơ vơ
đừng quên
dù sao,
con cũng còn có được một nơi để trở về
đó là Việt
quê hương nguyên gốc
niềm hãnh diện ngậm ngùi duy nhất
bố để lại cho con
mà, không sợ ai tranh, cướp mất.
2.
đừng ngó lui /đừng tìm hiểu /nghe con
đời sống ông, bà, chú, bác, cô, dì, anh, chị, em của con
những ngày đầu tỵ nạn
(cách gì cũng đã trên hai mươi năm)
biết bao ngưỡi đã biến mất
và thịt, xương họ
không được quan tâm ngang bằng cát, bụi.
bố không muốn con mất tinh thần.
con sẽ đặt lại vấn đề :
- tại sao/vì đâu/cuộc di tản đó ?
bố chỉ cần con nhớ
những lúc quá khổ, đau
đừng quên
dù sao,
con cũng còn có được một nơi để trở về
đó là Việt
quê hương nguyên gốc
niềm hãnh diện ngậm ngùi duy nhất
bố để lại cho con
mà, không sợ ai tranh, cướp mất.
3.
đừng ngó lui /đừng tìm hiểu /nghe con
quá khứ những mở đường
(cách gì cũng đã trên hai mươi năm!)
bố chỉ cần con nhớ
dù có được sinh ra trên mảnh đất này
con vẫn là công dân hạng hai
và, một khi bị đẩy dạt qua bên lề xã hội
đừng quên
dù sao,
con cũng còn có được một nơi để trở về
đó là Việt
quê hương nguyên gốc
niềm hãnh diện ngậm ngùi duy nhất
bố để lại cho con
mà, không sợ ai tranh, cướp mất.
4.
đừng ngó lui /đừng tìm hiểu /nghe con
đời sống bố những ngày đầu tỵ nạn
(cách gì cũng đã trên hai mươi năm!)
bố sợ con mất tinh thần
con sẽ đặt lại vấn đề:
- thực chăng con người tuyệt đối bình đẳng
lúc sinh ra và lúc nằm xuống?
một khi,
ngay lúc sinh ra và nằm xuống
cũng đã có biết bao khác biệt
do màu da, nguồn gốc và, nơi chốn.
bố chỉ cần con nhớ
dù sao,
con cũng còn có được một nơi để trở về
đó là Việt
quê hương nguyên gốc
niềm hãnh diện ngậm ngùi duy nhất
bố để lại cho con
mà, không sợ một ai tranh, cướp mất.
5.
đừng ngó lui /đừng tìm hiểu /nghe con
đời sống đồng bào con những ngày đầu tỵ nạn
(cách gì cũng đã trên hai mươi năm!)
bố chỉ cần con nhớ
một mai vào đời
nếu không chịu đựng nổi ánh mắt khi dễ
của đám đông quanh con
đừng quên
dù sao,
con cũng còn có được một nơi để trở về
đó là Việt
quê hương nguyên gốc
niềm hãnh diện ngậm ngùi duy nhất
bố để lại cho con
mà, không sợ ai tranh, cướp mất.
đó cũng là điều
bố được tự do chọn lấy cho mình
ngay những ngày đầu tỵ nạn
giữa khi còn rất trẻ.
(1997.)